Pha một ít hoang sơ trộn giữa mặt hồ
Nước lấp loáng in cội cây già kết rễ
Gió truyền thuyết lắt lay mây vạn thể
Cho em tròn bài thơ
Đây Ao Bà Om
Người thiếu nữ Khmer và chiếc đèn gió
Xưa treo lửng lơ thay đóa sao trời
Để chiều nay còn đọng tiếng em cười
Đến với hồ không thể chia đi anh
Nghe mối tình đầu của riêng ta vờn quanh
Ru em ngủ bốn bề cây lá thức
Chiêm bao tràn vào tim
Nỗi buồn rớt trên mặt hồ
Thành bài thơ lãng mạn
Tình yêu vương trên mặt hồ
Làm đôi mắt nhớ xa xôi bên ngày nhạt nắng
Trái đắng chín bên cành hạnh phúc
Nào hay bóng xế đuổi đời ta
Người xưa đi còi tàu chưa kịp rúc
Mưa mù giăng trên đồi bao la
Cây trâm có trái...
Như người con gái ngồi bên mặt hồ
Run rẩy
Và lẫn giữa đồi xanh
Ta bắt mình
Lặng lẽ
Giữa bốn bề
Không một ánh sao đêm
Chiếc đèn gió ngày xưa tôi mãi đi tìm
Hong chút tình lạnh rét
Đèn đã tắt tự lâu rồi
Nhưng giữa dòng đời em mãi thức cùng tôi
Như đóa sao mai ngờ nghệch sáng bên trời
Chắp hai tay chào chúng tôi đi
Người con gái Khmer giữa ao ngày bắt ốc
Vũ điệu trái dầu xoay
Tôi gửi tình riêng lên đôi tay uốn khúc
Tiễn ngày đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét