Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

THANH TÂN







                                                         Thiết kế tranh thơ  Hải Đường





Mưa dội như lễ hội tẩy trần
Em ướt sũng mười lăm mười sáu
Hồn nhiên, ảo diệu bầu thanh tân
Sấm chớp lóe soi hàng nút áo.

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Ở NGHĨA TRANG

MỘ THÍ

Trơ trọi, loang lổ nhô lên như gò mối
Khô khốc, bướm vàng không chỗ đậu
Mộ thí

LINH HIỂN

Tàn hương cong vòng như trôn ốc
Tôi nghe em tức tửi điều mang theo
Cốt sưởi ấm mấy lời thô mộc.

VONG THÂN

Bia ghi Chiêu an, Phúc kiến sờn mòn
Dãy đất xa xôi nằm kề biển xanh người không về được!
Chút xương tàn nhặt gói vải điều  táng hợp
Yên nghỉ nơi này cũng biển ấm
    Trọn nghĩa phu thê khắc tạc tấm lòng son.

QUE DIÊM







Cọ chiếc que diêm
Lửa lại bùng lên
Có phải ngàn xa ai đã vội quay về.

Chòm mây, những sợi tơ óng ánh trong nắng
Vẩn vơ bay đi
Tan và khuất
Tan hay còn trong hợp
Khuất hay nép vào nơi hiển hiện trước buổi chia ly

Em vẫn còn đâu đó giữa ngàn xanh

Anh! Hãy cọ que diêm, trong đóm sáng hãy nhìn,
Em che tay chắn gió.

RƯỢU VÀ TRĂNG

                                                                       Tưởng nhớ Hòai Giang Lê Bá Diệp

                               ( Hỏang hốt đêm trăng tròn không rượu
                                  Hải hùng hơn có rượu bạn không về )
                                                                     HB.
Tôi còn hải một vầng trăng
Sủi tăm tim rượu tri âm chẳng về
Nghiêng ly khấn khắp tư bề
Rụng trên đất giọt giữ lề nghĩa nhân

Tử sinh quy ký: thăng trầm
Thanh tan sắc rả họa chăng chút tình
Rượu nồng vén lửa u minh
Con sông hòai nhớ bóng hình Hòai Giang.
                                            HB>

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

HOA NÚI

Núi sừng sững ô dề nhú một nụ hoa sam
Núi sổ tọat lên trời
Hoa cũng sổ tọat không khơi
Sắc hương và sám hối.

GẶP

Vốn từ vô kiếp mà ra
Ta Em tụ cõi ta bà gặp nhau
Cũng là hỉ lạc, chiêm bao
Cũng rào chân lý lòng đau đáu lòng.

Bây giờ, gom chút bao dung
Lận lưng rồi thả giữa dòng hư vô.

                                HB

HOA RỤNG

Hát bài hoa rụng ven sông  @
Ngón tay buốt máu ngày nao đồng vọng

Giữa ngày gió lộng
Chỉ một cung đàn
Bi thống

Sông chảy dòng riết róng
Lở bồi thiện ác đôi khi
Như Mẹ xưa gánh hai đầu gióng.


Còn đâu vệt son quá lứa
Tưởng mà chi, mặc niệm thuở xuân thì?

          @ Nhạc Phạm Duy.

                                             HB

MỘ

Đất bằng chớp mắt đùn lên: Mộ
Thuyền không, đáy rỗng, quyển kinh nhòe
Ô hô vốn thế mà sao đã
Sợi tóc màu sương mắt đỏ hoe.

                                        HB.

HỐT NHIÊN

Xanh ngàn xanh cõi chơn như
Vàng hoa một thể ngột từ chơn tâm @

Lũng sâu mù trắng sương giăng
Màu xưa vẫn đượm vàng trăng vốn từ...

              @ Ý trong kinh Viên Giác.

                                         HB.

VÒNG

Số đo ba vòng đạt chuẩn, hoa hậu rạng ngời đưa tay áp thêm một vòng vương miện.
Tôi ngồi nhìn bốn vòng lấp lánh, phản chiếu từ ánh đèn sân khấu, cũng thảng thốt đưa tay lên đầu mình ngã ngã nghiêng nghiêng.
Phòng khi nghẹn thở, nhẫm câu chú: Án, ma ni bát di hồng
Vòng kim cô theo ngày núi lở
Dấu hằn trơ.

                                                                      HB
 

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

TIẾNG VÕNG MẸ ĐƯA

Vẫy đại lên không trung những sắc màu trộn lẩn
Vụt những nét cọ bâng quơ cõi vô định
Những kỹ hà ấn tượng lập thể..lộn đầu viễn cận.

Hét một tiếng lồng lộng lên thinh không
Nổ rền vang nước nhược non bồng
Hợp âm bất hủ, thiên tài âm đồng thanh vọng.

Kéo đám mây xanh viết lời thơ cho gió chuyển
Những tượng trưng hiện thực sắp đặt hiện đại
Những con chữ thành mưa bi thiết trào tuôn dòng chảy.

Mẹ lắc võng số phận, tiếng kẽo kẹt dây da trâu thành ca dao
Những mụn vá số kiếp đè trên chiếc lưng còng hóa dân ca tục ngữ.

Đâu rồi những kỹ hà đồ la mi
Những tượng trưng sắp đặt

Có ai ngồi chiêm nghiệm
Hòang hôn tan trong tiếng chuông chùa ngân nga, bát ngát

Tiếng kẽo kẹt võng đưa hay tiếng nghé nhớ bầy
 Rưng rưng suối nguồn
Lẩn khuất.

                                                                    HB

     

                                                               

KHÔNG

Xuôi tay nhắm mắt, là đi
Thỏng tay bỗng rõ những gì tỉnh mê.

Đêm đêm gió thổi tư bề
Hư không trống ngõ em về được không.

                                        HB.

ÂM

Lấy trăng đọ với tơ vàng
Cuộc rong chơi những bẽ bàng vọng xa
Mai này hoa sẽ là hoa
Trăng nguyên sơ vẫn trăng già, bặt âm.

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

NƠI SINH

Tôi sinh ra,ở một ngôi làng nằm ven ngã ba sông, như phù sa trôi tuột theo dòng đời lăn lốc.
Những buồn vui không thể lấp, tôi muốn trở về kiếm tìm những mơ hồ trên con cầu ván xưa và cúi mặt.
Rún nhau.

..

NGƯỜI MÁY

Bên câu thần chú bí hiểm ta thản nhiên lắng tai nghe định
Google nhắc những điều tưởng đã quên, khẩn trương xé trang đính chính
Hòai niệm robot.

THỜI GIAN

Dấu chân chim trên cát
Lộ tiếng thở rõ mồn một vết hằn đuôi mắt
Thời gian.

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

TỰ THÚ

Đọc lần thứ nhất thơ Bùi
Dăm phần trăm nghĩa nhất thời ngộ ra
Đọc lần thứ x thấu xa
Hiểu thơ Bùi Giáng chỉ là..mơ thôi


Thế nhưng ông vẫn lưu đời
Bài thơ kim cổ tót vời * cỏ hoa

                                       *chữ của Bùi Giáng

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

VÀ SÔNG RẺ NHÁNH PHÙ SINH










Cúi đầu đọc nhẩm pháp hoa
Ngẩng lên thấy nụ trăng già giởn mây
Thôi thì rót chút rượu cay
Mời thiên thu đến vờn say ánh vàng.


Chiếu thơ xưa vẫn khẻ khàng
Những con chữ tận, đôi hàng đá bia
Rót vào nhau để sẻ chia
Nghe hương lá cỏ đùa khuya đóa quỳnh.


Và sông rẽ nhánh phù sinh
Tím phơn phớt cụm lục bình chậm trôi
Cúi đầu đọc nhẩm, rồi thôi
Áo ai xưa phất cả đời anh say.


Thẳng lưng cho núi ngã dài
Câu kinh nhẩm đọc em ngày xưa đi.

H.B

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

NHỚ

Đã già đâu
Chào tuổi dậy thì hấp hối


Thu đi
Từ hạ sang đông
Gánh càn khôn vạch liền vạch đứt


Cầu vồng bảy sắc lẳng lơ
Ngàn năm cổ độ


Tôi ngồi chợt nhớ
Người xưa chắc đã có chồng
Quen nhau từ trăng hiển lộ.


Chẳng lẻ vì ta em hái cả mùa không.

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

ĐÀLẠT NGÀY THẤT LẠC

Đàlạt và Đàlạt
Chưa là mùa ngâu sao bay tan tác tóc em xưa
Ngõ trời đùn đục
Mưa và mưa.

Em xưa : Màn sương khói mỏng
Rừng nhuộm chìm hoang dại
Tôi chìm ký ức hòai thai.

Nắng vàng không như trăng
Trăng phủ đè cụm núi
Lõang một màu tàn phai
Chuông chùa hồi sám hối.

Đã có thời dựa núi
Hát bài ca thánh thần
Hát bài ca vụn dại
Đẹp đêm sao trời băng.



Ngả vàng trăng mật khép mimosa
Còn trông nhau ngỏ cùng hẽm hẹp
Xa rồi, ơi! Dã qùy hoa


Tôi hòai leo dốc ngược
Buổi Em qua vội xuân thì
Nhớ nhau lê thê cành thông ướt rủ
Mai còn vằng vặc một mùi hương


Mai còn vằng vặc một mùi hương
Em ửng vàng chín bói
Tan thầm trong gió.
Ta còn buốt lạnh đêm sương.

                   Hồng Băng

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

MAI VỀ THĂM MỘ MẸ TÔi


                                  Mộ Mẹ. 1924-2010, Phước Hưng- Trà Cú- Trà Vinh

Mai về thăm mộ Mẹ tôi
Gói trong bát nhã nụ cười uyên nguyên
Lá xanh đẫm giọt mưa thiền
Long lanh sương gột cõi phiền não trôi.
                                                                                   
Là không. Là sắc. Là tôi
Vàng bay về hót bên đồi lá xanh

Nôi xưa ví có tròng trành
Mẹ nương đôi cánh hạc lành thẳm xa.

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

TRƯỜNG KHÚC MÙA HOA

                     (Trích giai phẩm Nhận Thức, xuân Ất Mảo 1975, trang 12)

hình chụp lại từ trang tongphuochiep.com



    XUÂN HÒA BÌNH
Trong hồ lô rượu mang mang
Phương tao lọan tuyệt hai hàng mộ khô
Mùa hưu chiến khóc vong nô
Sóng xuôi cơn gió cơ đồ phiêu diêu

Ô mùa xuân lệch lề siêu
Say men dã thú đặt điều hồi luân

    CUỒNG DU
Ta đi về gọi người thân
Tìm cho lá một mộ phần trên cao
Thơ cho nhắp chén rượu đào
Gần xuân tóc máu chờ phao giả, hề!
Đời con một vũng buồn mê
Đá trăm năm thét cạnh lề tử vong

   PHƯƠNG KHÔNG
Cuồng lưu hề! Nghẹn đường thông
Mưa tay trắng đổ trôi lòng mộng vinh
Mặt trời còn thức ...mê kinh
Mai không gian vỡ linh đình hội ma
Về xem vội cánh hồng hoa
Sông sâu thác đổ, thật thà, mười phương.
                        (Trong KinhCầuChimNúi)

CHO MÙA XUÂN MỚI

         ĐÔI ĐIỀU VỀ BÀI THƠ THẤT LẠC
Trong giai phẩm Nhận Thức, tờ báo xuân hàng năm của trường Sư Phạm VĩnhLong, số xuân Ất Mảo, 1975, tôi có 2 bài thơ. ( Cho mùa xuân mới, Trừong khúc mùa hoa) Sau đó, quyển NT bị thất lạc và trên 30 năm đi tìm, thăm hỏi...mong tìm gặp. Chờ đợi trong vô vọng nên tôi ghi lại theo trí nhớ của mình, chỉ được 8 câu, trên trang blog này, cách đây vài tháng. Tuần rồi, anh Lương Minh, người bạn văn nghệ thân thiết giới thiêu trang Tống Phước Hiệp để vào chơi cho vui. Vô tình, lạc vào 1 trang khác, có Trường SPVL. Tôi xúc động nhớ lại thời đi học và cũng bất ngờ khi thấy Đặc san xuân Nhận Thức 1975 đươc chụp lại. 37 năm lưu lạc, ngồi đọc lại, thấy ngậm ngùi . Bài thơ đánh dấu  giai đọan văn học  thời chiến, những câu chữ không lộ ý, hàm chứa nhiều điều mà cũng chẳng nói điều gì. Dù chùm thơ này đọat giải duy nhất về thơ, nhưng tôi không cho đây là những vần thơ hay, nó phù hợp trong giai đọan ấy, trong phong trào thơ thời ấy. Xin chân thành cám ơn bạn Lương Minh đã vô tình mà hữu duyên gíup tôi gặp lại những đứa con của mình và xin cám ơn anh Tống Ngọc Nhan, người sao chép đầy đủ giai phẩm.


                                         
hình chụp lại từ trang tongphuochiep.com 


CHO MÙA XUÂN MỚI

        VƯỜN XUÂN

Chấp tay ồ đóa hoa Quỳnh
Vườn xuân của Mẹ nghìn tinh tú mờ
Trăm năm mừng một bài thơ
Vinh ca gậy trúc đọng giờ khai hoa  

      MẦM HƯƠNG PHẤN
Này em một lục địa già
Chuỗi mầm hương phấn tình ca ngút ngàn
Dựa lưng mây đã ngàn năm
Chờ xuân chấp cánh bên đàn cổ rêu


      DUNG NHAN

Từ trăng rụng giọt tơ điều
Chút thương nhớ cũ về trêu bóng hình
Giữa dòng sao lạc đường kinh
Bốn mùa hoa dậy một mình thuyền bơi
     


BẾN CỔ

Hồn phong nhụy củng...thì thôi
Lá xanh lạ nẽo trăng dời gót tây
Cảo thơm men bốc vân đài
Gió hiu hôn lệ ghi hài ma gieo


      CHIM XUÂN

Trả cho người ngọn gió heo
Tiễn chân người đến cuối đèo thiên thu
Về đây trời dậy sa mù
Chim xuân ríu rít cầm như hội trời


     NGỌN NẾN TRĂM NĂM

Bến mơ lửa ngọn khêu đời
Sáp tàn giọt đọng nghe lời ăn năn
Giữa cơn mê chút thăng trầm
Tuổi- đầy- tuổi- khóc- giòng trăng trối buồn


    HỒNG HOANG

Bóng ngày xưa tiếp qua truông
Trầm bay theo cánh én cuồng tin thư
Để cành mai mộng, ưu tư
Một tương lai đợi câu từ tạ nhau
Chào em xuân của ban đầu
Của tinh hoa của tinh cầu hồng hoang



                                    Hồng Băng

        Giai phẩm Nhận Thức, Ất Mảo 1975, trang 6




Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

VỀ

Nhớ SPVL
                                         

                                                


Phàm phu vẫn phải phàm phu
Như con bướm sắc phập phù luống hoa
Thưa em ngày ấy rồi xa
Buốt trong gió động sóng tà huy xưa

Cuộc đi quá đỗi tình cờ
Nẽo về khói rạ hong khô ấm lòng
Trường xưa. Là bóng ven sông
Dường như kính lão mờ trong cuộc người

Nâng niu rõ mặt mệnh trời
Lá bay điểm xuyết cõi đời nhẹ tênh
Buông tay trăng rớt bên thềm
Dãy vàng huyễn hoặc mịn mềm cỏ rêu
                               Tràvinh, 27.09.2012
                                     Hồng Băng

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

TỪ TRẤN VĨNH THANH ĐẾN CỬU LONG

Trấn Vĩnh Thanh, trấn Vĩnh Thanh
Thuở hồng hoang vẫy thành tranh để đời
Cội nguồn sông nước xa xôi
Dấu chân tráng đất tuyệt vời Cửu long

Rực lên một cõi trời hồng
Và gươm dũng sĩ về trong nắng vàng
Đây Tiền giang. Đây Hậu giang
Đất linh kiệt đúc khuôn vàng sóng reo
Chín đầu rồng phù sa gieo
Rừng xanh lấn mái tranh nghèo tiếng chim

Bình sa, Thu nguyệt, Giang thiên*
Buồn. Phai. Khuất, Đẹp Cổ chiên Long hồ

Từ hỗn mang, từ hoang sơ
Khắc trang cổ tích:  Bài thơ đẹp vần
Tấc gươm thiêng khuyết nửa vành
Gửi chim câu liệng trời thanh gió về

Mây trời chở vạn ước mơ
Hướng xa cồn bãi gọi chờ nước dâng
Giọt mồ hôi hóa lửa hồng
Trái tim nghĩa sĩ hóa Rồng Tiên bay

Từ huyền sử đến hôm nay
Chim cành Nam đậu trên cành sắt son
Hai trăm năm mươi năm mãi còn
Lưỡi gươm khuyết nguyệt đẹp thơm sử vàng

Cửu long giang. Cửu long vang

        * Ba cảnh đẹp trong Tiêu tương bát cảnh

               Trích Văn nghệ Cửu long
  Số kỷ niệm 250 năm thành lập tỉnh CửuLong.

HOA HÔN LỄ

                         Tặng mùa hôn lễ ở các phum sróc Khmer TràVinh

Anh trong gian nhà bông cau
Nhạc hôn lễ dẫn lối vào phòng  em
Hạnh phúc run run dịu hiền
Một mùi hương nhẹ dậy niềm keo sơn

Con cắt hoa cau dâng cha: Hòn Thái Sơn
Đã đem cái tuổi cho con má hồng
Dâng tặng mẹ: Biển Thái Bình
Ru con tiếng hát ngày rong chơi đầy

Hương cau tràn vào quanh đây
Cho miệng mẹ đỏ buổi này trầu xanh
Trao em chùm bông yên lành
Để cha có mẹ cho mình có nhau
Chỉ hồng của cả đời trao
Âm cồng đã nổi reo câu nghĩa tình

Nắm chéo khăn, trống rập rình
Muỗng cơm trái chuối niềm tin sớt cùng

Hạnh phúc xanh như cây rừng
Khúc à day phủ chập chùng hương cau

Có đôi chim đậu rẫy sau
Nhìn bông trắng nở dạt dào: líu lo.

                       Travinh1986
       Trích "Tuyển thơ VĩnhLong 2000

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

BA CÂU. NHỚ SAIGON









Những dòng sáng tinh khôi lấp lánh len lỏi qua tàn cây trứng cá già
Trái đỏ nở ra giọng hót trao trảo nhà quê
Saigon ngày hương sót.

NGƯỢC

Xưa họ trần truồng
Yêu nhau sinh sôi nảy nở!
Nay che kín lại
 Phảii chăng gió bụi phủ vây rồj?
                                     1990

LÃNG TỬ

                                                Nhớ" Tình anh bán chiếu"
                                                Tặng Phạm Trung Khâu.

Lãng tử đi buôn không một tấc sào
Mang trái tim trơn dò sông dò biển
Đôi chiếu bông trống lạnh với trăng sao
Chia bảy ngã xuồng trôi không bến.

Lãng tử lụy tình cô khách đẹp
Mài đời mòn lẩn quẩn quanh sông
Đà xa cong long be rửa mục
Neo đứt dây cọ đóa hoa hồng.

Chiếu không bán gối đầu ngủ mớ
Cảm nỗi buồn leo lạnh sao hôm
Đêm hào sãng hát vài câu vọng cổ
Mùi mẫn rừng tràm, đước tróc chân nơm

Lãng tử đi buôn chiều ế khách
Ngồi xếp bằng nhậu đế lai rai
Chân nam đá chân xiêu, ọc ạch
Thà" Thắt ruột gan", không bán đổ tình dày

Sông Ngã Bảy khắc bài ca tình ái
Để tôi mơ tìm lãng tử ngày xưa
Lãng tử xếp bằng râu tóc bạc
Đôi chiếu bông mọc mốc trắng ,không ngờ

Vẫn ngồi nhậu mắt nhòe trăm nếp gấp
Rượu đầy bầu thoi thóp xót tình thua.



PHƯỢNG

Mắt lá răm xòe ra thành bướm
Bay đỏ sân trường trung học
Ngàn năm ve khóc?

MÂY

Dưới đáy sông trong là mây trắng
Sóng ngoi lên ngẩng ngước bầu trời
Ô hay ! Là khói trôi

Euro

Đôi chân ma thuật vờn bóng
Mũi giày giăng dây thòng lọng
Wags

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

LAN

                                                                   Tặng Nguyễn Kỳ Nam


Nhè nhẹ đưa hương dìu dịu bay
Tơ nắng óng khẽ len lùa ấm đến
Run run thở cánh xòe tim tím
Long lanh mềm sương tràn. Thiên thai

Vương giả chi hoa. Vương giả hoa
Đài cát đâu gót nhỏ hiên tà
Bụi non rắt giêng hồng tơ sắc
Nghiêng nghiêng màu nắng vàng giọt sa

Khe khẽ thôi nhụy mềm cánh mỏng
Núi cao cao mù mắc giăng sương
Thong thả nhớ xưa mười lăm tuổi
Yêu bâng quơ vàng bướm sân trường

Khe khẽ thôi nhụy mềm cánh mỏng
Vương giả chi hoa- chút gió lưng đồi
Vương giả chi hoa. Nắng vàng ướp bóng
Nở cánh mềm rong vườn xuân trôi

                                      1991

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

THƠ TÌNH

Từ chim khép nép bên trời
Áo em ướm gửi mấy lời vàng sông
Xưa em một chéo tơ hồng
Thắt đôi bím nhỏ gọi lòng ta quay.
                              1973

ĐÔI DÒNG VỀ AO BÀ OM




Pha một ít hoang sơ trộn giữa mặt hồ
Nước lấp loáng in cội cây già kết rễ
Gió truyền thuyết lắt lay mây vạn thể
Cho em tròn bài thơ

Đây Ao Bà Om
Người thiếu nữ Khmer và chiếc đèn gió
Xưa treo lửng lơ thay đóa sao trời
Để chiều nay còn đọng tiếng em cười

Đến với hồ không thể chia đi anh
Nghe mối tình đầu của riêng ta vờn quanh
Ru em ngủ bốn bề cây lá thức
Chiêm bao tràn vào tim

Nỗi buồn rớt trên mặt hồ
Thành bài thơ lãng mạn
Tình yêu vương trên mặt hồ
Làm đôi mắt nhớ xa xôi bên ngày nhạt nắng

Trái đắng chín bên cành hạnh phúc
Nào hay bóng xế đuổi đời ta
Người xưa đi còi tàu chưa kịp rúc
Mưa mù giăng trên đồi bao la
Cây trâm có trái...

Như người con gái ngồi bên mặt hồ
Run rẩy
Và lẫn giữa đồi xanh
Ta bắt mình
Lặng lẽ
Giữa bốn bề
Không một ánh sao đêm

Chiếc đèn gió ngày xưa tôi mãi đi tìm
Hong chút tình lạnh rét
Đèn đã tắt tự lâu rồi
Nhưng giữa dòng đời em mãi thức cùng tôi
Như đóa sao mai ngờ nghệch sáng bên trời

Chắp hai tay chào chúng tôi đi
Người con gái Khmer giữa ao ngày bắt ốc
Vũ điệu trái dầu xoay
Tôi gửi tình riêng lên đôi tay uốn khúc
Tiễn ngày đi.

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

THƯƠNG TƯỞNG

                                        Tặng Nguyễn Bạch Dương và Tô Nhược Châu*

Đã chết rồi sao? Mù sương thu
Tờ thư vàng mực tím công phu
Ô hay cuộc lữ còn luân lạc
Nên vó bộ hành lục bát ru.

Đã chết rồi sao đôi lứa xưa
Tình ca hương lửa bước giao mùa
Ta theo kiếp sống cùng mây biếc
Rằng hát bài ca vạn cổ xưa

Đâu tiếng nguyệt cầm tung gió nhớ
Tóc thề bay- Tóc thề bay bay
Đâu chim hòang thổ mười phương lạc?
Chút máu vườn thơm tinh túy đầy

Khóm xanh thiên tuế gai còn nhọn
Áo cũ hài xưa lãng đãng theo
Há chẳng vì nhau còn nặng nợ
Tình nhân gian mảnh vàng trăng treo.

Trăng đâu mất? Bụi trời che khuất
Gió cuồng xoay, hư ảnh lìa tan
Ta nhen chút lửa lòng thương tưởng
Là bóng chim vàng nhẹ cánh sang.

                         *Bài thơ này được viết khá lâu, anh NBD
           gửi đăng báo Cần Thơ, mục Người đồng bằng, trên dưới
           hai mươi năm rồi. Hôm nay, ngồi gõ lại bài thơ nầy, xem như
           nén hương, thương tưởng hai nhà thơ dã đi vào cõi vĩnh hằng.
                                                                           Hồng Băng
                                                                Thanh minh, Nhâm Thìn
                                                                               2012


Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

THƯ CŨ

                                                               ( Trích Hương xưa)


Y bát đâu mà trải lòng ra
Không- không núi trụ ngưỡng trăng tà
Một tí hùynh hôn bay phất phưởng
Đêm về đợi sáng cát mù xa

Ngọn lửa bập bùng trên đỉnh núi
Lửa đi. Đi mãi...Biết về đâu?
Thưa rằng gió trẻ còn chiêm nghiệm
Ai ở không đâu để nhặt sầu

Lữ quán buồn thiu khách vắng tênh
Tiểu đồng ba chỏm tóc buồn tênh
Thầy tu đi vắng chùa hoang lạnh
Cỏ mọc hồn ta hề lênh đênh

Lênh đênh để thấy dòng vô tận
Gió nghìn thu thổi tạt thiên thu
Lênh đênh để thấy vầng trăng cũ
Soi trập trùng kiếp núi phù hư

Em ơi ! Gió núi lòng ta lạnh
Đóm lửa tàn khêu nhớ tóc dài
Bỗng ấm bàn tay. Dòng tím đọng
Mối tình chung thủy- Khề khà say
                                         1991

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

ĐỘNG CAO VÀ NHÁNH HOA VÔNG ĐỎ
















Nghe cồn nhớ sóng chiều xanh
Phủ mùa hoa đỏ lòng canh cánh về
Tên người như nghĩa phu thê
Như chim biển hướng trăng thề:- Yêu em.

GỬI BẠN

                                                                     Tặng Hồ Duy
                               
                                                          Rượu nhạt thếch như đời vốn có       
                                                          Hom hem như tên ốm trầm kha


Anh nuốt hạt cơm lùa với lệ
Tình em xưa hong ấm chút đời anh
Bên lũ bạn làm thơ chết đói
Uống rượu thay cơm thiếu ngọt lành

Say tí bỉ khóc cười quậy phá
Uống cho trôi đến một vùng hương
Và khi tỉnh làm thơ kẻ nhạc
Tình màu xanh và nhạc du dương

Khóc thương gái điếm chiều mưa phủ
Nhớ đứa giang hồ uống rượu say
Lội nước lạnh lòng bong bóng nổi
Đời có gì? Chiếc áo quàng vai!

Khóc thương đủ thứ- Trừ thân nát
Của một mình thôi- Của nỗi lòng
Vụt quên nhớ nghĩa tình tấm mẳn
Em chết bên dòng tội lội anh.

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

HỌC TRÒ

Ở đâu có bài thơ tráng lệ?
Xuân vàng mai hay thu trời xanh
Em mặc áo vạt mềm tuổi ước
Phất phơ trời sa mù long lanh

Ở đâu có bài thơ tráng lệ?
Chớm đông sang gió đọng hàng sao
Guốc con gái gõ đầy tuổi lớn
Vàng hoa sao kết vòng chiêm bao

Ở đâu có bài thơ tráng lệ?
Nụ tinh khôi vờn nắng lung linh
Ngày khép vở bỗng quên bài cũ
Mắt khơi xa buồn vui mông mênh

Ở đâu có bài thơ tráng lệ?
Giáo đường quê đường bướm tóc bay
Không phải cả mùa hoa lá gió
Là ai-xa-xôi- Gần...dịu say
Là sân trường ngày xưa mờ phai..

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

KHÔNG ĐỀ

Đọc là thoát ở trong lời
Đọc là nhập ở góc trời biển mây
Thơ đi hết. Kiếp lưu đày
Hoa trùng điệp nhập một vài chữ thơm.
                     1990
        ( Trích Hương xưa)

HƯƠNG XƯA

Có gì là ngộ đâu em
Cái chìa vôi nhỏ têm lên miếng trầu
Chơi trò chú rể cô dâu
Dưới cây sữa ngọt bên cầu tuổi thơ

Hương bay từ ấy đến giờ
Xa muôn dặm, có ai ngờ còn vương
      
         Trích thi phẩm Hương xưa
N.X.B.Mũi CàMau-HộiVHNT. TràVinh
                    1993

VẾT RẠN

Những vết rạn mang hình vỏ trứng
Chạy thập tự gía trên gương mặt Phật
Từ bi

Ba mươi ba năm làm người của Chúa
Tượng thạch cao có đôi mắt đẹp, buồn đông phương
Cứu chuộc

Trái tim đỏ
Cánh sen hồng
Tôi đi loanh quanh kiếp người như dẫm chân cằn cũ
Chẳng được cây số nào
Không nhận mặt cánh hoa
( Trên tay Ca Diếp maha)

Đôi môi có thể mang hình trái tim
Có thể tô sắc màu xanh đỏ
Có thể làm máu vận hành rớt đổ
Thơm mùi dạ lý, ngát nồng chiêm bao

Gió có thể đưa hương
Đi và đến
Mất và được
Mộng và thực
Đôi bờ

Tôi gục đầu đè lên tiếng nấc
Nghe vai nặng
Chính mình

Đi loanh quanh bên một kiếp người
Thấy thời gian mang hình vỏ trứng rạn
Tôi ngờ ngợ
Tự cứu chuộc lấy tôi
Lửa từ bi ấm nóng
Từ bài thơ tình tinh khôi.

CHO MÙA XUÂN MỚI

               VƯỜN XUÂN

Chấp tay, ồ! Đóa hoa quỳnh
Vườn xuân của mẹ nghìn tinh tú mờ
Trăm năm mừng một bài thơ
Vinh -ca-gậy-trúc-đọng- giờ- khai- hoa

                MẦM HƯƠNG PHẤN

Này em một lục địa già
Trỗi mầm hương phấn tình ca ngút ngàn
Dựa lưng mây đã nghìn năm
Chờ xuân chấp cánh bên đàn cổ rêu.

          Trích giai phẩm NHẬN THỨC XIII, 1974

BÃO

Rực rỡ áo len mầu
Lạnh tanh bấc thổi
Như một qủa phụ cơ cầu
Nỗi buồn làm sao em cất nổi?

Lạnh tanh
Lặn trong mắt nhỏ
Là trời sóng ục cơm sôi
Ngầu con nước dữ

Lòng ta gió giật
Bão xô đến tận chân trời
Cúi nhặt cành trăm năm
Gãy đổ

Rồi cũng hồn nhiên tô tí son hồng
Khẽ nở chùm hoa báo bão
Vô vọng.

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

VIẾT BÊN CẦU THÊ HÚC

KIM QUI

Óng ánh kiếm vàng sâu đáy nước
Rùa thiêng ngậm miệng nước non Thành
Sóng xô bóng liễu chìm sau nắng
Gió dạt dào thơm hoa sử xanh

MỴ CHÂU

Thê húc buồn như em mất hút
Hiền thê ơi! Tình trắng như mù
Rong ruổi ngựa ta tìm lông ngỗng
Nỏ vàng. Em lạc đến thiên thu

NHỚ VŨ

Thê húc cong người dang nắng. Chói
Nghìn năm đỏ chạch má môi ai?
Đâu em xuân Tố thời thơ Vũ
Đã hắt về đâu bóng liêu trai?

NHỚ THƠ QUANG DŨNG

Sông chảy độc hành vương bóng cọp
Người đi lỗi hẹn dưới sao bay
Đêm nay hoa tỏa mùi hương cũ
Hẳn của Kiều thơm. Hà Nội say.

NGỒI DỰA LƯNG RỪNG NHÌN MƯA RỚT TRÊN BIỂN ĐÔNG


Ừ em, rừng úa mưa vàng
Đốt thêm nhúm thuốc trễ tràng. Tiễn em
Mưa luồng trải lạnh vùng ven
Biển Đông sóng vỗ- buồn len lén chờ

Ừ em,  rằng một cuộc cờ
Trán ta ướt đẫm giọt mồ hôi tuôn
Lên xe lòng se se buồn
Trong quân cờ trận bão cuồng bại vong

Từ em cất bước theo chồng
Biển Đông bão rớt. Tự rừng. Nghìn năm.

TẤT NHIÊN

                                                    Tưởng Nguyễn Tất Nhiên

Tất nhiên ừ! Tất nhiên thôi
Trăm con tu hú điểm thời gian bay
Tất nhiên sợi tóc mây dài
Cuộn chôn mộ huyệt ngã nhòai thiên thu

Đêm mưa đá viết tạ từ
Tượng không không giọt nắng mù sương xa
Nát lòng ấp chút tài hoa
Nở cơn lận đận bay trà trộn xanh

Tất nhiên thôi! Cuộc đã thành
Lá rơi ngòai sóng bỏ cành cội. Tan 

CÚC

Người vẽ một bụi cỏ
Hồn mùa thu không về

Ai thổi lên cánh hoa vàng run run nhịp thở
Cúc bay vào bữa tiệc ly

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

QUÊ XA

Là trong nỗi nhớ nghìn trùng
Ơi em lửa cháy ngọn cùng quê xưa
Đầu cầu chiều vắng trưa thưa
Đèn hiu hắt bóng suốt mùa đi xa

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Ở MAI HƯƠNG BẮT GẶP ĐÓA QÙY VÀNG








Những giọt lệ đặc quánh
Không lăn nổi trên má
Rớt vào nhịp đập của trái tim
Rưng rưng tình. Lạ

Và có lẽ lòng tôi lọan nhịp
Thương dây trầu vàng ngọai già
Vượt chồi ôm cọc khô
Nụ cười đặc quánh

Tôi có con sông và chiếc cầu ngang trái
Phạch ngực hẹn hò
Mỹ miều như trăng hiền hòa như khói
Hương đọng cánh hoa qùy khô

Ơi con suối nào chảy về phương vĩnh cửu
Như sợi tóc em thơm mùi nhạt phai

Tôi có cánh hoa ngọc lan
Bay một trời phố huyện
Ép cánh hoa phượng
Tên học trò già ướm mộng mùa thi

Vá chiếc áo tơ tĩnh lặng
Trăm năm cùng quá khứ
Giả vờ như tên tật nguyền
Mang vết thương mong manh

Hiền như em mà cũng đọa được đời anh
Hiền như em mà cũng lụy một đời anh

Tôi giận chính mình
Khi thấy nỗi đau biến thành hạnh phúc
Dại khờ nâng niu

Ơi cánh hoa qùy vàng
Bắt gặp trong chiều Mai Hương lang thang.

TIẾNG CHIM

Khi không còn lọn tóc thề
Ơi em thiếu phụ lối về buồn không?

Ai người đứng ngẩn ngơ trông
Thương trăng cầu cũ chia dòng bướm đôi

Khi không còn tiếng chìa vôi
Lời khoan nhặt,nhặt buồn trôi núi rừng

Bây giờ chướng đậu cành xuân
Véo von lời tưởng cánh đồngvàng xưa

GIÊNG

Tôi qùy gõ một hồi chuông
Tiếng ngân trong vắt thẫm nguồn suối xuân
Hương bay, bay cõi mây Tần
Tàn cong vút quyện trắng ngần khói bay

Giêng ngon ru giấc ngủ dài
Em chiu chắt giữ mộng ngày đầu yêu
Ngọt như khói rạ cơm chiều
Cò hoang cánh lã tiếc điều thệ xưa

Giêng ơi! Nhớ! Nhớ! Khôn vừa

MƯỜI HAI

Đỏ đuôi và chín. Đồng ơi!
Bờ cơm nếp nhỏ khẽ lời mật ươm
Đầy vơi trắng cốc rượu, cườm
Cộ tre kẽo kẹt kéo đường vàng trăng
Mười hai bén khúc nhạc trầm
Đêm như một dấu lặng thầm. Chìm sâu

Đỏ đuôi! Đồng đã pha mầu
Hạt sai chắc cội, tiễn sầu bão xa

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

TÂM CA

Nhìn người đàn bà xoắn quần lên quá gối
Nghêu ngao đi dọc triền sông
Đôi chân khẳng khiu dài ươm vương một thời xuân sắc
Vũ trụ xoay hồng đốt lửa
Chiều soi mộng buồn tênh

Nhìn người đàn bà quần vo lệch gối
Hát bài ca người điên
Đôi con mắt dại
Như bềnh bồng trôi về thời yêu đương
Có trăng vàng hớt hải

Tôi ngồi bên tách rượu buồn
Đóan già non phong nhụy
Đôi chim xanh chậm bay một trời quãng đại

Người đàn bà đang cào cấu thời gian
Chưa uống chén rượu tràn. Trốn chạy
Phiêu bồng điên. Phiêu bồng say

Em có khi nào quần vo quá gối?
Khi tưởng đến người điên
Hát-bài-tâm-ca-không-lọan-trí.

ĐÊM ÁP THẤP

Đêm lặng  sâu như vùi như say
Rét sót vùng áp thấp
Rét gió mùa đông bắc

Đêm đen ngòm bén ngót mây răng cưa
Không một giọt mưa
Tỉnh lặng hàng cây sao cổ

Đêm bìm bịp quên kêu
Lục bình tím lịm
Lãng đãng bóng ma từ biển

Đêm thin thít im câm lơ láo
Đêm chịu đựng
Đêm nhập mật thì thầm
Tôi mất em từ mùa vắng tiếng chim báo bão.

CHỊ

 "  Dù biết lục bình trôi thất lạc
   Lòng không tắt được một một màu bông"                                          
                            (  Nguyễn Trọng Tín- Gặp lại vầng trăng )
  
Chị đỏng đảnh qua cầu
Cầu cao nước cạn
Phơi đất mỡ gà triền sâu
Thẹn lòng, trăng lặn

Kiền vàng tròn
Khoanh vòng cổ cao kín nẻo
Tóc chia ngôi bảy ngôi ba
Ô phùng nhốt gió
Thẳng khăn the trơn

Chị vội qua cầu
Bỏ sáng nhà quê xoắn quần huơ quét
Bông cau bông ổi
Hương không còn vương quanh bắp chân
Bắp chân một thời nấu mắt trai làng sôi

Nhớ hòai đò dọc sông đêm
Tiếng chèo mất còn theo gió
Nhìn con cúi đỏ
Bến cây bần gie
Nghiêng tiễn chị mặt sông lạnh se
Và chị khóc
Lệ thiêng suốt mật

Mang theo quê hương qua cầu
Đêm gối đầu gòn ta
Dòng chữ quê mùa kim thêu hạnh phúc
Đôi chim bay, trời bao la

Và chị ngủ
Chiêm bao như áo gối thêu
Chim sải cánh
Những mắt tre nối lóng
Liền cành
Buổi sáng nướng nhừ
Thức vội sợ mất giấc mơ xanh
Mất nước mắt ngày cũ

Vòng xóay biển đời ráo hỏanh
Mắt chị tròn hột bẹt bông tai
Không đỏng đảnh

Giấu đi bắp chân bông cau bông ổi
Nguội ngắt mặt trời
Ai ăn thì ở xổi?

Những giọt nước mắt trong suốt như chiếc khăn the trơn
Cõi bờ cố xứ
Đâu kiềng vàng kín nẻo
Đâu hột bẹt
Mù u ...                                               

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

NI CÔ CA

Quỳ nghiêng tưởng niệm đôi bờ
Ô hay, chuỗi hạt ni cô chợt buồn
Mắt ơi! Khói quyện trầm hương
Một cành bông nở cây hường nhan phai.

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

LÚA EM VÀ TÔI

Những đường cày phũ phàng rạch nát chân dung của đất
Vỡ toang cơn đau mùa sinh sôi
Lúa xanh vọng trời

Thỏi son nào chăm chút kẻ hình trái tim lên đôi môi em
( Còn không trái tim trong lồng ngực?)
Đêm say nồng. Ơi! cái thuở đơm đầy mực tím

Trái tim đập những quãng dài nha phiến
Là nhú mầm tàn phai

Cặp kè vuốt lửa Tình yêu, Biển, Núi, Mặt trời
Say! Cả hòang hôn và đêm lừ đừ say

Tôi ngồi nhìn những vệt bùn vươn đầy bắp chân
Đau nỗi đau mùa lúa
Không đành nhìn máu đất thẫm vào thỏi son em
Lúa ói đòng thương hoa chóc tím

Có trái tim nào run như chiếc đuôi thạch sùng vừa đứt
Khi đột ngột giã từ thơ ngây
Đóa hoa sen giã từ màu ngọc, hồng lên nhân ngãi
Rồi bay xa, bay xa như dấu lặng buồn

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2012

Suối Thơ

                                                           "Xuân xanh ngày chớm phai tàn,
                                                             Hòang hôn trên suối mãi vàng vàng hoe"
                                                                   ( Bùi Giáng- Dòng suối giải oan )

Ánh lên một cọng cỏ ngời
Bờ xanh ruộng chữ rối bời ngã xiêu

Múa điên hát khúc phiêu diêu
Bài thơ lục bát khóc điều dở ương

Ai người lạc bến Tiền đường
Xuôi chân Thi sĩ cũng đường đường đột theo

Em còn chút vốn truông đèo
Hương ta mê muội phận bèo bọt, sa

Bây giờ về núi cùng hoa
Vui em tứ xứ xé tà áo trăng

Giải oan. Cát bụi. Giải oan
Tâm ma Thần mị cuộn tràn suối thơ.

RỪNG

Đêm tru tréo
Gió đồng không
Vọng
Bình yên
                   xanh
Giọng hát
                cô hồn
Hoa sim tím
                   trú
Ngày trắc ẩn
Mộ hoang tàn
Đỏ chạch
Hòang hôn

NGÁT KHÓI HƯƠNG THIÊNG









                                           Trung học bán công Trần Trung Tiên, 1956




Nắng hanh trong mắt tình quê dậy
Bướm gọi cành hoa trổ nụ hiền
Cất tiếng mồ côi ơn thủy tổ
Tràvinh ơi! Ngát khói hương thiêng.

Cửa Ba Động và những ngày bên giặc
Đường Ngã Ba cuống rún chưa lìa
Em có hỏi người dưng ngẩng mặt
Tình ơi sông biển ngạt son bia

Lệ tưởng niệm cho ngày hạnh ngộ
Thơ đời sau công đức đời xưa
Lúa Đầu Bờ vàng bông từ độ
Người xả thân bên cuộc hơn thua.

Ơi quê hương những ngày ly lọan
Còn nhớ về không em hỡi em
Dừa Đỏ kháng quân mừng chiến thắng
Cầu Ngang nước độc chẽn khăn đen.

Đây tháp cổ xanh từ thế kỷ
Hồn lâng bang đọng bốn phương buồn
Trên thương nhớ và trên vũ trụ
Là ánh sao trời lấp lóe buông

Cũng gọi Lò Ngò hồn Bố Chánh
Trần Trung Tiên ân đức thâm sâu
Nguyễn Viên Kiều An Trường vang dậy
Đền cổ son vàng nhớ bể dâu

Vũng Liêm men rượu hừng gươm giáo
Tiếng thét đầu hôm dưới rặng tre
Máu giặc đổ tình dân trẫy hội
Thanh bình trên vách lá lều tre

Áo vải lòng dân căm bóng giặc
Phù sa đồng ruộng gió nuông chiều
Cất cao giọng hát " Đòan quân tiến"
Nam nữ Tràvinh bước dập dìu.

Ba nén hương dâng mồ chí sĩ
Đền Long Đức hiện dáng hùng anh
Em xin trong tiếng tình thương đó
Chút ngậm ngùi bay biệt chiến tranh

Mẹ Việt Nam ngàn đời lộng sử
Đây là thơ- Là huyết tiền nhân
Đường êm xe chạy vù qua cửa
Xa tiếng ngựa về...Lối cũ dâng
               Bản thảo gốc, báo Tin Sáng 1972
Trẫy hội mùa xuân, Chim Việt văn đòan
T.K. VĩnhBình, Hòai Giang tuyển đăng
Tường Bá diễn ngâm, SPVLong 1974

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Hồng Lâu Mộng

Mãn chỉ hoang đường ngôn
Nhất bả tân toan lệ
Đô vân tác giả si
Thùy giải kì trung dị
    Tào Tuyết Cấn

Hồng Băng dịch
Nụ huyền hoăc giữa vườn xanh
Nở cây bất hạnh giữa gành lệ rơi
Gẫm rằng: Tác tạo một lời
Để trăm ý gửi cả đời vô chung

Một

Một là cái của không hai
Là cái cúc cài không dính vào ta
Hai đi từ một. Mù sa
Tòa thiên nhiên ấy cũng là như nhiên

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

ÁO AI BAY CHIỀU TỨ XỨ

Nếu như em ngồi chiêm nghiệm
Góp nhặt hạt bụi
Góp nhặt hòn cuội sắc màu dưới lòng suối
Em sẽ thấy em là đất
In làn sóng gợn lăn tăn dấu vết kiếp cõi phù hư
Em cũng là thiền sư

Như lai trụ
Áo ai bay chiều tứ xứ*

                     *Mượn lời Phạm Thiên Thư:
         " Mười con nhạn trắng về tha
            Như lai thường trụ trên tà áo em"

BÓ TAY

Làm sao xáo được hư không
Cò cười ha hả đòai đông là gì?
Nó là dzích dzắc chi chi
Nó là huyễn hoặc là y bây giờ

BẾN XUÂN XƯA








Vi diệu đêm trừ tịch
Gió rung lạnh hoa quỳnh
Em bay từ tinh khiết
Về nở mùa xuân xinh

Chúm chím hoa hé nụ
Em lạc vào thuyền hương
Đêm không còn trốn mặt
Dù đẫm trời pha sương










Em lạc vào thuyền hương
Ta một mình quạnh quẽ

( Sóng chập chùng biết rõ
Gió ngàn phương bộn bề
Chiều thời gian hư ảo
Phủ khối tình tỉnh mê)

Thỏang hương thơm gạo mới
Rặt một mùi nguyên sơ
Nhanh lên em! Bến đợi
Chèo xuân về chốn xưa

Hốt nhiên và...lặng lẻ.

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

kinh cầu chim núi

Trong mắt biếc phù dung.
Mấy cành  xanh vô cùng.
Rợn người hơi gió  lạ
Lâm chung vô cùng chung.
                           1972