Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

BA MƯƠI BẢY

Biết người tóc lỡ làng buông
Che con mắt bụp
               ướm nguồn lệ đau
Hẳn nghe suối lệ tơ đào
Là sênh phách gõ nhẹ vào
                                quãng yên.

BA MƯƠI SÁU

Cuối năm sóng vỗ rì rào
Chướng xô áo lạnh
                       rụng vào trống không
Tù và rúc thúc bên sông
Dây hoa muống rụi tàn bông tím buồn

BA MƯƠI LĂM

Bồ đòan sen nở trầm tư
Bởi sông nên dựng
                       lớp phù kiều
Đi!
Mấy thu tôi vẫn quay về
Vẫn vàng đêm hắt trăng thề, gọi nhau

BA MƯƠI BỐN

Dây tơ rối
            gút
            xích thằng
Cội đa, một cuội, quãng hằng buồn tênh
Chấp tay, niệm nhớ điều quên
Và quên phắt một thảo nguyên tít mù

BA MƯƠI BA

Tạt qua cố quận
              một mình
Về,
Đêm đêm trở gối , mộng hình bóng xưa
Rằng sai biệt
Rằng nắng mưa
Biết làm sao để cho vừa vọng tâm.

BA MƯƠI HAI

Mây ngàn thả buổi triêu dương
Tiếng chim líu
                   lảnh
                   nhớ đồng vụt bay
Rộ vàng, tự tại, đơm đầy
Bờ chân hiển lộ
      cõi này hiển linh.

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

TỪ QUANG

    Có một Dòng Sáng luôn chiếu rọi
mang bình yên chảy vào ba cõi, bất chấp thời không .
Mây, Lá, Thu vàng, Trăng non, Cá hớp và Em-Tôi...
  Chấp tay trong Dòng Sáng Tâm Từ. P.N.T.

Nắng xiên mây
Thẳm xanh hồn độ lượng
Trong veo hạt mưa mùa.


Nắng xiên lá
Sáng trưng màu nguyên xuân
Trong veo thu diễm lệ


Nắng xiên gió
Thơm thơm về ba cõi
Em vẫn còn chân sáo hồn nhiên.


Nắng xiên trăng
Huyền diệu thượng tuần
Vàng tơ cá hớp.


Nắng xiên áo
Mùa đương thì, tinh khôi
Ngẩn ngơ hồi trống ngực
Lá buông mình!


Nắng xiên tôi
Vươn vai ngày chim hót
Từ Quang.

                06.2015
                  Hồng Băng


TUỆ NHƯ: CUỘC RONG CHƠI TỪ ĐỘ (tiếp theo)

   Tôi có chút duyên may được đọc một phần trong tập Chơn Lý của Minh Đăng Quang, vị Tổ sư Khất sĩ Việt Nam, đã để lại trong lòng mình niềm tôn kính tuyệt đối. Ở đó, tôi nghe lại lời giảng của Người. Tâm tịnh tức pháp tịnh, nay được hoá thành thơ :
                "  Cánh hoa chơn lý thơm đầy
                    Tâm kia thanh tịnh, cõi này trang nghiêm"
   Tâm ấy đã biến cằn khô, hoang mạc thành:
                  "Giờ đây đâu cũng sông Hằng
                  " Cũng non Tuyết lãnh, cũng trăng dịu huyền"
   Cánh chim Phượng Hoàng ấy lướt ngàn mây, hay sự hoá thân ấy chính là pháp thân.



        Cuộc người vốn đầy trắc ẩn, có một sức hành nghiệp lực ẩn chìm trong Tàng thức, Nghiệp đợi chút duyên để hiện hành. Đọc Gọi Em: Lóng lánh lời kinh Bát Nhã. Ở đó có bóng đang tiền trần, con tằm bên chiếc lá dâu xanh, bụi và hạt ngọc.
                " Gió lùa hạt bụi về non
          "Hào quang kết tụ Ngọc tròn kim cương"
   Có một xác tín  rằng- Nghiệp kia cũng là hư huyễn! Sự xác tín ấy như ngọn hải đăng sáng soi, củng cố niềm tin sạch nghiệp. Muốn vậy:
            "Xin em quẳng gánh vô thường"
   Từ đó, vượt lên cái nhìn tục đế, chân đế và nhận ra rằng pháp giới này là biến hiện tương ưng, là như huyễn:
         "Sắc không nào chẳng mang hình huyễn như"
  Hay:
         "Đâu đâu cũng Phật, vượt ngoài sắc không"
   Xếp lại xấp bản thảo, giờ đây trong tôi vẫn hiển hiện người lãng tử năm nào, vẫn vai nghiêng áo
bụi, giữa đêm trường tỉnh giấc:
      "Giấc mơ tỉnh giữa đêm trường
Áo trầm luân trắng mười phương tâm hồng"


Lời giới thiệu trên đây ví như ngọn gió.
Nó có đem lại sự tươi mát, ngát hương nào đó chẳng qua vì từ vườn cây mà Thầy Tuệ Như đã dầy công vun trồng. Hay nói một cách khác, những con chữ đã trỗ bông, tỏa hương .. dâng tặng niềm an lạc đến với mọi người.
                   Trà Vinh, 01g 14.07.2015
                                 Hồng Băng

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015

TUỆ NHƯ: CUỘC RONG CHƠI TỪ ĐỘ...

   Thật vinh dự khi được viết đôi dòng giới thiệu những trang thơ của Thầy Tuệ Như, một thiền sư mà tôi từng có duyên sơ ngộ
   Và cũng thật băn khoăn, ái ngại.. Liệu cái biết của mình có chỉ ra được những điều mà Thầy tâm đắc?
   Thôi thì, thử làm một ngọn gió...
                      Ta từ mấy ngõ hoang sơ
                       Trên vai áo bụi
                      Qua bờ ngắm trăng.
   Gió đi qua mười bốn con chữ, ngập ngừng rằng: Ở đó, có cát bụi trần ai, có vầng trăng treo trên đỉnh Lăng Già..thi ảnh ấy đã lưu lại trong tôi một lãng tử đang chu du với cái Ta Tự Tại bên Biển Trần Khổ...
   Có lẽ, với người lãng tử ấy, từ Nương đến Buông không còn là vấn đề quan ngại bởi bên cạnh sự dấn thân, Người còn có hành trang thiết thực luôn hiện diện : Tâm Vô Lượng.
   Vâng, âm vang của ngữ ngôn như hồi chuông ngân dài, như trải lòng ra, nghiêng nghiêng bên dòng nhân thế." Mái chùa nghiêng- Nghiêng xuống hồn dâu bể" như để lắng nghe, sẻ chia, vỗ về, che chở...và an nhiên trước " Lá thay mùa, thong thả nắng lên cao".
   Bài thơ Rồi Một Chiều mang hơi hướm cổ thi, hướng cái nhìn trang nghiêm vô phân biệt, trong cõi vô thường. Trải lòng ra với niềm bao dung đơm đầy ý Phật. Thanh thoát, nhẹ nhàng, man mác .. và không chỉ đơn thuần suy lý mà hoá hiện, chắt lọc từ trải nghiệm- cái trải nghiệm trên bước đường tiến tu, du hoá.
   Và cũng là một cuộc rong chơi.
   Cũng là nương dòng vô thường để lắng nghe tiếng vọng trần lao.. và dang tay dắt dìu chúng sinh đang ngụp lặn trong dòng sinh tử. Cũng ở đó, ta mới trực nhận ra rằng- trong những dòng lệ bi thương hay nụ cười rạng rỡ.. xuất phát từ Tâm Tịch Lặng để trở về với Tâm Tịch lặng.
                    "  Vẫn chiếc áo lỳ năm tháng cũ
                    Vẫn đề thơ hát khúc vô thường"
để rồi:
                 " Nghe Tâm kinh chuyển, tỏ tình dặm xưa"
   Vâng, sự nhập thế ấy là cách duy nhất dung thân đạt đạo.
                                              ( Còn tiếp)

Thứ Năm, 2 tháng 7, 2015

ĐI TÌM MỘT CHÂN DUNG TỪ NHỮNG PHẢN HỒI

Chương 1 của tập thơ, được tôi cho mang tên là Bản Thảo Lục Bát, được trích đăng trên một số trang mạng và 1 vài đọan trên báo giấy. Bài đi được khỏang  một phần tư, thì nhận được phản hồi, của một người, mang tên Bạn Đọc, viết hoa, như 1 Danh từ riêng.
Tôi đọc rất kỹ phản hồi này, nó hơi lung tung, để cố hiểu ý và xác định sơ bộ mục đích chính của B.Đ.
Trả lời phản hồi kiểu này tôi nhận ra rằng cũng là một cái thú, để tìm một nhân xưng không lộ. Tìm đây là tìm cho được tính cách, chứ chẳng tìm con người thật làm gì. Xác định xong, tôi thỏai mái gõ đôi dòng thăm dò. Trở lại phần câu hỏi của bạn ấy, tôi thấy nó chẳng phải là  câu hỏi tròn vẹn, mà chỉ là một định nghĩa không được mở rộng, để đi đến kết luận, sử dụng dụng từ BẢN THẢO là COI THƯỜNG bạn đọc! Đây là đòn tấn công. Thế mạnh của BĐ. là Bản Thảo, một danh từ chung, chắc chắn có trong từ điển.
Thế là tôi cho vài con chữ bâng quơ, như một cách trần tình, nhưng tôi đóan ra được sẽ nhận phản hồi của bạn ấy đúng như cách mà tôi nghĩ. Nôi dung phản hồi này là khai thác không đọc kỹ giữa DanhTừ Chung và Danh từ riêng, và bám tiếp vào cái chung. Điều này thể hiện dự đóan của tôi về tính cố chấp, mà tôi không nói thẳng trong phản hồi trước đó. Tôi chỉ nhẹ nhàng ghi rằng/ BẠN QUÁ QUAN TÂM./ Từ đây, tôi đã nhận được tính cách tương đối của bạn ấy qua câu cú, những từ ngữ như nham nhở..
  Cái cách tôi khai thác với BĐ là viết những câu văn nhã nhặn, nhưng mang tính phủ đầu ngầm,( nằm chìm trong 40năm,têncho cháu nội) cốt để đạt được mục đích. Và đòn cuối cùng nằm ở 3 chữ, TÔI THÍCH VẬY.
  Phản hồi sau của BĐ đã lộ nguyên hình qua từ TỤC TỈU, xuất phát tử ngôn ngữ của giới trẻ Tự Sướng ám chỉ việc tự chụp hình. Thế mới ngộ ra rằng vạn pháp do tâm. Tôi không nở khai thác tiếp.
Tôi xoa tay hòan thành xong thú vui của mình. Và các bạn tin không tin cũng được, tôi đã tìm ra những cái chung của những danh xưng khác nhau. Cũng người quen thôi mà!
Thế vẫn còn điều mà các bạn muốn biết, tôi có đánh giá gì về anhta không. Có, BĐ là một người trực tính, nhiệt tình, có kiến thức, hơi cố chấp và nóng vội. Nếu bạn ấy ở gần tôi, cam đoan chúng tôi sẽ là đôi bạn thân. Vì sao ư? Vì mọi chấp trước sẽ tan mất, khi người ta chịu lắng nghe nhau.
                                            Viết xong trong ngày học sinh thi tốt nghiệp. 01.07.2015
                                             Bài này để cung cấp cho một số bạn cần hiểu thêm, không
                                             phổ biến Đ.Đ
                                                                               HB

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

BA MƯƠI MỐT

Đã từng ru, dỗ
               chiêm bao
Thấy con chim hót bên rào lá xanh


Bến người
        Lận đận
                cam đành
Véo von chi cũng hóa thành người dưng.

BA MƯƠI

Mở lòng vốc một bụm mây
Xuống chân núi thả
                       đợi vài giọt sương
Phải duyên trong cõi vô thường
Cỏ xanh
      hứng
       trỗ nụ hường
                        nhớ nhau.