Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

THƠ TÌNH

Từ chim khép nép bên trời
Áo em ướm gửi mấy lời vàng sông
Xưa em một chéo tơ hồng
Thắt đôi bím nhỏ gọi lòng ta quay.
                              1973

ĐÔI DÒNG VỀ AO BÀ OM




Pha một ít hoang sơ trộn giữa mặt hồ
Nước lấp loáng in cội cây già kết rễ
Gió truyền thuyết lắt lay mây vạn thể
Cho em tròn bài thơ

Đây Ao Bà Om
Người thiếu nữ Khmer và chiếc đèn gió
Xưa treo lửng lơ thay đóa sao trời
Để chiều nay còn đọng tiếng em cười

Đến với hồ không thể chia đi anh
Nghe mối tình đầu của riêng ta vờn quanh
Ru em ngủ bốn bề cây lá thức
Chiêm bao tràn vào tim

Nỗi buồn rớt trên mặt hồ
Thành bài thơ lãng mạn
Tình yêu vương trên mặt hồ
Làm đôi mắt nhớ xa xôi bên ngày nhạt nắng

Trái đắng chín bên cành hạnh phúc
Nào hay bóng xế đuổi đời ta
Người xưa đi còi tàu chưa kịp rúc
Mưa mù giăng trên đồi bao la
Cây trâm có trái...

Như người con gái ngồi bên mặt hồ
Run rẩy
Và lẫn giữa đồi xanh
Ta bắt mình
Lặng lẽ
Giữa bốn bề
Không một ánh sao đêm

Chiếc đèn gió ngày xưa tôi mãi đi tìm
Hong chút tình lạnh rét
Đèn đã tắt tự lâu rồi
Nhưng giữa dòng đời em mãi thức cùng tôi
Như đóa sao mai ngờ nghệch sáng bên trời

Chắp hai tay chào chúng tôi đi
Người con gái Khmer giữa ao ngày bắt ốc
Vũ điệu trái dầu xoay
Tôi gửi tình riêng lên đôi tay uốn khúc
Tiễn ngày đi.

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

THƯƠNG TƯỞNG

                                        Tặng Nguyễn Bạch Dương và Tô Nhược Châu*

Đã chết rồi sao? Mù sương thu
Tờ thư vàng mực tím công phu
Ô hay cuộc lữ còn luân lạc
Nên vó bộ hành lục bát ru.

Đã chết rồi sao đôi lứa xưa
Tình ca hương lửa bước giao mùa
Ta theo kiếp sống cùng mây biếc
Rằng hát bài ca vạn cổ xưa

Đâu tiếng nguyệt cầm tung gió nhớ
Tóc thề bay- Tóc thề bay bay
Đâu chim hòang thổ mười phương lạc?
Chút máu vườn thơm tinh túy đầy

Khóm xanh thiên tuế gai còn nhọn
Áo cũ hài xưa lãng đãng theo
Há chẳng vì nhau còn nặng nợ
Tình nhân gian mảnh vàng trăng treo.

Trăng đâu mất? Bụi trời che khuất
Gió cuồng xoay, hư ảnh lìa tan
Ta nhen chút lửa lòng thương tưởng
Là bóng chim vàng nhẹ cánh sang.

                         *Bài thơ này được viết khá lâu, anh NBD
           gửi đăng báo Cần Thơ, mục Người đồng bằng, trên dưới
           hai mươi năm rồi. Hôm nay, ngồi gõ lại bài thơ nầy, xem như
           nén hương, thương tưởng hai nhà thơ dã đi vào cõi vĩnh hằng.
                                                                           Hồng Băng
                                                                Thanh minh, Nhâm Thìn
                                                                               2012


Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

THƯ CŨ

                                                               ( Trích Hương xưa)


Y bát đâu mà trải lòng ra
Không- không núi trụ ngưỡng trăng tà
Một tí hùynh hôn bay phất phưởng
Đêm về đợi sáng cát mù xa

Ngọn lửa bập bùng trên đỉnh núi
Lửa đi. Đi mãi...Biết về đâu?
Thưa rằng gió trẻ còn chiêm nghiệm
Ai ở không đâu để nhặt sầu

Lữ quán buồn thiu khách vắng tênh
Tiểu đồng ba chỏm tóc buồn tênh
Thầy tu đi vắng chùa hoang lạnh
Cỏ mọc hồn ta hề lênh đênh

Lênh đênh để thấy dòng vô tận
Gió nghìn thu thổi tạt thiên thu
Lênh đênh để thấy vầng trăng cũ
Soi trập trùng kiếp núi phù hư

Em ơi ! Gió núi lòng ta lạnh
Đóm lửa tàn khêu nhớ tóc dài
Bỗng ấm bàn tay. Dòng tím đọng
Mối tình chung thủy- Khề khà say
                                         1991

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

ĐỘNG CAO VÀ NHÁNH HOA VÔNG ĐỎ
















Nghe cồn nhớ sóng chiều xanh
Phủ mùa hoa đỏ lòng canh cánh về
Tên người như nghĩa phu thê
Như chim biển hướng trăng thề:- Yêu em.

GỬI BẠN

                                                                     Tặng Hồ Duy
                               
                                                          Rượu nhạt thếch như đời vốn có       
                                                          Hom hem như tên ốm trầm kha


Anh nuốt hạt cơm lùa với lệ
Tình em xưa hong ấm chút đời anh
Bên lũ bạn làm thơ chết đói
Uống rượu thay cơm thiếu ngọt lành

Say tí bỉ khóc cười quậy phá
Uống cho trôi đến một vùng hương
Và khi tỉnh làm thơ kẻ nhạc
Tình màu xanh và nhạc du dương

Khóc thương gái điếm chiều mưa phủ
Nhớ đứa giang hồ uống rượu say
Lội nước lạnh lòng bong bóng nổi
Đời có gì? Chiếc áo quàng vai!

Khóc thương đủ thứ- Trừ thân nát
Của một mình thôi- Của nỗi lòng
Vụt quên nhớ nghĩa tình tấm mẳn
Em chết bên dòng tội lội anh.

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

HỌC TRÒ

Ở đâu có bài thơ tráng lệ?
Xuân vàng mai hay thu trời xanh
Em mặc áo vạt mềm tuổi ước
Phất phơ trời sa mù long lanh

Ở đâu có bài thơ tráng lệ?
Chớm đông sang gió đọng hàng sao
Guốc con gái gõ đầy tuổi lớn
Vàng hoa sao kết vòng chiêm bao

Ở đâu có bài thơ tráng lệ?
Nụ tinh khôi vờn nắng lung linh
Ngày khép vở bỗng quên bài cũ
Mắt khơi xa buồn vui mông mênh

Ở đâu có bài thơ tráng lệ?
Giáo đường quê đường bướm tóc bay
Không phải cả mùa hoa lá gió
Là ai-xa-xôi- Gần...dịu say
Là sân trường ngày xưa mờ phai..

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

KHÔNG ĐỀ

Đọc là thoát ở trong lời
Đọc là nhập ở góc trời biển mây
Thơ đi hết. Kiếp lưu đày
Hoa trùng điệp nhập một vài chữ thơm.
                     1990
        ( Trích Hương xưa)

HƯƠNG XƯA

Có gì là ngộ đâu em
Cái chìa vôi nhỏ têm lên miếng trầu
Chơi trò chú rể cô dâu
Dưới cây sữa ngọt bên cầu tuổi thơ

Hương bay từ ấy đến giờ
Xa muôn dặm, có ai ngờ còn vương
      
         Trích thi phẩm Hương xưa
N.X.B.Mũi CàMau-HộiVHNT. TràVinh
                    1993

VẾT RẠN

Những vết rạn mang hình vỏ trứng
Chạy thập tự gía trên gương mặt Phật
Từ bi

Ba mươi ba năm làm người của Chúa
Tượng thạch cao có đôi mắt đẹp, buồn đông phương
Cứu chuộc

Trái tim đỏ
Cánh sen hồng
Tôi đi loanh quanh kiếp người như dẫm chân cằn cũ
Chẳng được cây số nào
Không nhận mặt cánh hoa
( Trên tay Ca Diếp maha)

Đôi môi có thể mang hình trái tim
Có thể tô sắc màu xanh đỏ
Có thể làm máu vận hành rớt đổ
Thơm mùi dạ lý, ngát nồng chiêm bao

Gió có thể đưa hương
Đi và đến
Mất và được
Mộng và thực
Đôi bờ

Tôi gục đầu đè lên tiếng nấc
Nghe vai nặng
Chính mình

Đi loanh quanh bên một kiếp người
Thấy thời gian mang hình vỏ trứng rạn
Tôi ngờ ngợ
Tự cứu chuộc lấy tôi
Lửa từ bi ấm nóng
Từ bài thơ tình tinh khôi.

CHO MÙA XUÂN MỚI

               VƯỜN XUÂN

Chấp tay, ồ! Đóa hoa quỳnh
Vườn xuân của mẹ nghìn tinh tú mờ
Trăm năm mừng một bài thơ
Vinh -ca-gậy-trúc-đọng- giờ- khai- hoa

                MẦM HƯƠNG PHẤN

Này em một lục địa già
Trỗi mầm hương phấn tình ca ngút ngàn
Dựa lưng mây đã nghìn năm
Chờ xuân chấp cánh bên đàn cổ rêu.

          Trích giai phẩm NHẬN THỨC XIII, 1974

BÃO

Rực rỡ áo len mầu
Lạnh tanh bấc thổi
Như một qủa phụ cơ cầu
Nỗi buồn làm sao em cất nổi?

Lạnh tanh
Lặn trong mắt nhỏ
Là trời sóng ục cơm sôi
Ngầu con nước dữ

Lòng ta gió giật
Bão xô đến tận chân trời
Cúi nhặt cành trăm năm
Gãy đổ

Rồi cũng hồn nhiên tô tí son hồng
Khẽ nở chùm hoa báo bão
Vô vọng.

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

VIẾT BÊN CẦU THÊ HÚC

KIM QUI

Óng ánh kiếm vàng sâu đáy nước
Rùa thiêng ngậm miệng nước non Thành
Sóng xô bóng liễu chìm sau nắng
Gió dạt dào thơm hoa sử xanh

MỴ CHÂU

Thê húc buồn như em mất hút
Hiền thê ơi! Tình trắng như mù
Rong ruổi ngựa ta tìm lông ngỗng
Nỏ vàng. Em lạc đến thiên thu

NHỚ VŨ

Thê húc cong người dang nắng. Chói
Nghìn năm đỏ chạch má môi ai?
Đâu em xuân Tố thời thơ Vũ
Đã hắt về đâu bóng liêu trai?

NHỚ THƠ QUANG DŨNG

Sông chảy độc hành vương bóng cọp
Người đi lỗi hẹn dưới sao bay
Đêm nay hoa tỏa mùi hương cũ
Hẳn của Kiều thơm. Hà Nội say.

NGỒI DỰA LƯNG RỪNG NHÌN MƯA RỚT TRÊN BIỂN ĐÔNG


Ừ em, rừng úa mưa vàng
Đốt thêm nhúm thuốc trễ tràng. Tiễn em
Mưa luồng trải lạnh vùng ven
Biển Đông sóng vỗ- buồn len lén chờ

Ừ em,  rằng một cuộc cờ
Trán ta ướt đẫm giọt mồ hôi tuôn
Lên xe lòng se se buồn
Trong quân cờ trận bão cuồng bại vong

Từ em cất bước theo chồng
Biển Đông bão rớt. Tự rừng. Nghìn năm.

TẤT NHIÊN

                                                    Tưởng Nguyễn Tất Nhiên

Tất nhiên ừ! Tất nhiên thôi
Trăm con tu hú điểm thời gian bay
Tất nhiên sợi tóc mây dài
Cuộn chôn mộ huyệt ngã nhòai thiên thu

Đêm mưa đá viết tạ từ
Tượng không không giọt nắng mù sương xa
Nát lòng ấp chút tài hoa
Nở cơn lận đận bay trà trộn xanh

Tất nhiên thôi! Cuộc đã thành
Lá rơi ngòai sóng bỏ cành cội. Tan 

CÚC

Người vẽ một bụi cỏ
Hồn mùa thu không về

Ai thổi lên cánh hoa vàng run run nhịp thở
Cúc bay vào bữa tiệc ly