Tặng Hồ Duy
Rượu nhạt thếch như đời vốn có
Hom hem như tên ốm trầm kha
Anh nuốt hạt cơm lùa với lệ
Tình em xưa hong ấm chút đời anh
Bên lũ bạn làm thơ chết đói
Uống rượu thay cơm thiếu ngọt lành
Say tí bỉ khóc cười quậy phá
Uống cho trôi đến một vùng hương
Và khi tỉnh làm thơ kẻ nhạc
Tình màu xanh và nhạc du dương
Khóc thương gái điếm chiều mưa phủ
Nhớ đứa giang hồ uống rượu say
Lội nước lạnh lòng bong bóng nổi
Đời có gì? Chiếc áo quàng vai!
Khóc thương đủ thứ- Trừ thân nát
Của một mình thôi- Của nỗi lòng
Vụt quên nhớ nghĩa tình tấm mẳn
Em chết bên dòng tội lội anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét