Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

VÔ THƯỜNG MỘT ÁNG MÂY TRÔi

                                                                             Nhớ trường tôi, dựa biển

Bụi mù theo chuyến xe trưa
Hạt phiêu lãng rụng xuống vừa cuộc đi
Ngõ ba tình rụng, phân kỳ
Thẳm đêm lụn dọi một vì sao băng.

Nâng ly uống cạn. Cung trầm
Rồi thôi, thôi nhé vũng đầm hường nhan
Xin gom tóc kẹp, bẽ bàng
Thề xưa xỏa óng  dấu ngàn sóng trôi.

Vô thường một áng mây trôi
Vườn sau trái ửng và tôi nương mình.

                                 HB

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

THẤY EM CÚI NHẶT ĐÓA TRÀ HOA THƠM

Rằng thưa bất khả tư nghì
Càn khôn mọc rụng từ khi nhớ người
Lặng nghe tịch tĩnh không lời
Có vì sao xé khung trời. Rụng sa

Phất phơ giữa cõi ta bà
Thấy em cúi nhặt đóa trà hoa thơm.
                  
                                 HB


Giao cảm trong thơ Hồng Băng – Tửu Sĩ
Tác giả: Lê Liên

Rằng thưa bất khả tư nghì
Càn khôn mọc rụng từ khi nhớ người
Lặng nghe tịch tĩnh không lời
Có vì sao xé khung trời. Rụng sa

Phất phơ giữa cõi ta bà
Thấy em cúi nhặt đóa trà hoa thơm.
             
                              Hồng Băng.


Thú thật tôi không có điều kiện thời gian để thưởng thức thơ ca, cho nên kiến thi rất kém! Bạn thơ của tôi cũng không có nhiều! Nhưng thật may, tôi đã hân hạnh được biết nhà thơ Hồng Băng qua những bài thơ, tùy bút  mới đây của anh! 

Thơ của anh chất chứa nhiều trắc ẩn từ cuộc sống này!
Và luôn làm cho người ta phải suy tư. Mang mang như lạc vào cõi vừa xa xăm, vừa như thật gần!

Đọc thơ anh tôi thấy mình như trôi bềnh bồng trong vô định và cảm nhận thân phận con Người thật mỏng dòn, li ti, li ti trong cõi phù du.

Đọc thơ anh làm tôi phải :
“Ta nghiêng tai nghe lại cuộc đời
   ….
  Ta nghiêng vai soi lại tình người …”
                                (Trầm Tử Thiêng)

Rồi tôi lại nghe văng vẵng đâu đó:
“ Đôi khi ta lắng nghe ta
nghe sóng âm u dội vào đời buốt giá
hồn ta gió cát phù du bay về…”
                                 ( Trịnh Công Sơn)

Vâng! Giữa lúc tôi đang còn lan man trong thế giới thi ca của Hồng Băng thì Tửu Sĩ bất ngờ xuất hiện, mang đến tin vui, với luồng sinh khí (bằng cảm tác):

Không suy không nghĩ không bàn
Vô vi, cõi Phật, thiên đàng cũng không
Chỉ em và đoá trà bông
Ta bà bỗng hoá thiên bồng chốn đây.
Bài thơ như bóng nhạn bay
Sáu câu vút cánh trong mây sáu hình
Cánh bồng khai ngộ vô thinh
Xem thơ hóa áng mây tình cùng bay  
                                      Tửu Sĩ

Có lẽ các bạn thơ đang thắc mắc TỬU SĨ là ai ? Ngay cả nhà thơ Hồng Băng cũng ngờ ngợ, không biết có phải là bằng hữu của mình không?

Thú thật, khi tôi đọc comment đầu tiên mà Tửu sĩ viết cho bài thơ THIÊN CỔ của Hồng Băng, thì tôi nhận ra đó là bút pháp độc đáo của thi huynh khả kính, trong nhóm Hoàng Gia của tôi rồi!  

Tửu sĩ là một TIỀN BỐI trong làng văn học. Ngoài sáng tác thơ, Tửu sĩ hay có những comment sâu sắc, dí dỏm, và là tác giả đã BÌNH hàng trăm bài thơ rất hay! Tới đây, chắc hẳn các bạn thơ biết ngay đó chính là nhà thơ CHÂU THẠCH rồi.

Quay trở lại bài thơ của Hồng Băng  và cảm tác của Lão Ngoan Đồng Tửu Sĩ (mà sau đây tôi sẽ  lồng vào nhau), để cho giai điệu của chúng đồng ngân lên, cùng chung một cung bậc cảm xúc:

Thật vậy!
Không có gì để bàn luận cả khi Đất Trời, vạn vật luôn vận hành theo một chu kỳ tự nhiên mà tạo hóa đã an bài nên Hồng Băng thốt lên:

Rằng thưa bất khả tư nghì
Càn Khôn mọc rụng từ khi nhớ người (Hồng Băng)

Không suy, không nghĩ, không bàn
Vô vi, cõi Phật, Thiên Đàng cũng không (Tửu Sĩ)
Vô vi trong ĐẠO GIÁO được Lão Tử viết đầy đủ “vi vô vi nhi vô bất vi” ( Không làm gì mà không việc gì thì không làm) Bởi vì, tất cả mọi sự đều diễn biến theo tuần hoàn tự nhiên, không cần đến tác động khác, dù chỉ là yếu tố nhỏ, (cũng khiến mọi sự bị đảo lộn trật tự của nó!) cho nên không cần thiết phài làm...

Vô vi trong PHẬT GIÁO: Là Không phụ thuộc, không bị ảnh hưởng, Tất cả theo vận hành tự nhiên..

Cho nên: khi Hồng Băng thưa “ bất khả tư nghì”, thì Tửu sĩ đã đáp “ Không suy , không nghĩ, không bàn/ Vô vi, Cõi Phật, Thiên Đàng cũng không” quả là “Đồng Thanh tương ứng” ! Chừng như hai nhà thơ đã thẩm thấu một quy luật chung của Tạo Hóa.

 “Càn Khôn mọc rụng từ khi nhớ người”
 NHỚ là mầm vô thỉ chứa trong A-Lại-Da thức. 
Ta trộm nghĩ “…. Từ khi NHỚ NGƯỜI” nhà thơ muốn nhắc tới  một kiều nữ mà ông đã vô tình để lạc dấu, khiến nỗi- ám- ảnh- không- rời- ấy- luôn - vây- bủa - ông trong từng khoảnh khắc tĩnh lặng của tâm hồn chăng?

Hay “nhớ NGƯỜI” ở đây không ai khác hơn, mà cứ khư khư hướng về chính mình, cái Bản Ngã u mê của mình?.

Hoặc giả “nhớ NGƯỜI”  ở đây chính hướng về Vô Ngã?

Trong vũ trụ bao la này, cái gì có sinh tự có diệt theo lẽ Vô Thường. Vô Thường vốn là Khổ. Cái gì Khổ mà biến đổi theo duyên Sinh (không tùy thuộc vào chính nó) thì chính là Vô Ngã.

Nếu thấu đáo được Vô Ngã rồi thì Phá Chấp thôi! Phá Chấp là lộ trình dẫn đến cảnh giới An Lạc của Tu Trì.

“ Lặng nghe tịch tĩnh không lời”
Đã ở trong u tịch, im lìm tuyệt đối, thì trong mênh mông dịu vợi ấy thì có gì đâu, có gi đâu để mà nghe ? Thế nhưng Hồng Băng lại lắng nghe tiếng lòng mình vọng lại, thì quả thật sự thinh lặng đó dìm người ta đến tận cùng của sự hoang vu cô độc. Hoặc được nâng lên đến tuyệt đỉnh của sự Thanh Tịnh! Nó thách thức ý chí khám phá đỉnh cao của trí huệ biết bao!

Lặng nghe tịch tĩnh không lời 
Có vì sao xé khung trời. Rụng sa (HB)

Động từ “Xé”  cho chúng ta có cảm giác nhức nhối, buốt đau đến bất ngờ!
Muốn vươn thành cây cao trong không gian bao la, ngập tràn nắng ấm thì hạt mầm không thể ủ mình trong lòng đất ẩm, tăm tối mà phải mạo hiểm xé vỏ, để chui lên! Muốn nhìn ngắm bảy sắc cầu vòng thì phải trải nghiệm một cơn mưa.
Muốn THOÁT ra thì phải XÉ bỏ lớp vỏ bọc.

Còn “Khung trời” ở đây không đơn giản là không gian riêng tư, mà mang cả khát vọng.

Và thật lạ, Với ngữ cảnh trong câu:“ Có vì sao xé khung trời. Rụng sa” khiến động từ “xé” giàu hình ảnh ấy, đã òa vỡ một ÂM BA kỳ diệu! Nó như tiếng THÉT THIỀM TÔNG đưa TÂM về nơi AN TRÚ. 

“ Rụng sa”. thoảng qua, nghe sao mà chua chát thế!? Bởi: Rụng cho ta khái niệm của trái quá chín, hoặc  trái không còn nhựa sống mới lìa cuống mà bất khả rơi xuống! “Sa” lại cũng đồng nghĩa với rụng, rơi!

Cố nhạc sỹ Phạm Duy từng ngẩn ngơ khi nhận ra  tâm hồn mình đã chín qua mấy mùa buồn đau, khiến trái sầu rụng rơi ấy…  từ trong bài thơ Ngậm Ngùi của Huy Cận đã bay bổng qua nốt nhạc tài hoa, vượt thời gian của ông!

Thế nhưng trái sầu của Huy Cận_Phạm Duy cũng không sánh được với trái sầu của Hồng Băng. Bởi trong trái sầu cô tịch kia đã thai nghén nỗi nhớ LUÂN HỒI.

Phải, Từ trong sâu thẳm của ký ức, khởi đi từ niệm( nhớ) của Hồng Băng đã chế ngự, lên ngôi, rồi bão hòa. Khiến Tửu Sĩ phải khẳng định:
Chỉ em và đoá trà bông
Ta bà bỗng hoá thiên bồng chốn đây” ( TS)

 Phất phơ giữa cõi ta bà 
Thấy em cúi nhặt đóa trà hoa thơm.(HB)
“Cúi nhặt” từ ngữ mang hình tượng đẹp, bộc lộ lòng khiêm cung. Với ngữ cảnh này,
 ta bỗng hiểu tác giả ngộ ra mình từng lạc lõng giữa chốn mông lung của cõi ta bà này, tất cả chỉ là giả tạm…  sao mãi mê bôn ba tìm kiếm, vọng tưởng mà chi? Hãy nhận lại giá trị nguyên sơ vốn dĩ sẵn có của mình! 

Ta Bà trong Phạn Ngữ có nghĩa là chịu đựng. Đức Phật dạy : Ta Bà ví như nhiều cõi giả tạm,  quán trọ… Phải chăng Hồng Băng đã mang nặng nỗi nhớ (Cũng chính là bản ngã ) vào cõi ta bà như một hành trang bất khả ly thân, rồi bỗng giác ngộ chân lý, tìm thấy chính mình và thoát ra từ chốn vô minh. Cho nên, chẳng lạ gì khi Lão Ngoan Đồng Tửu sĩ tấm tắc:
“Chỉ em và đóa trà bông
Ta bà bỗng hóa thiên bồng chốn đây
Bài Thơ như Bóng Nhạn bay
Sáu câu vút cánh trong mây sáu hình” (TS)


Thật tuyệt! Chỉ gói ghém tâm tư của mình trong sáu câu thơ thôi, mà Hồng Băng đã cho chúng ta hiểu cuộc đời này vốn dĩ vô thường, tất cả chỉ là phù sinh, ta cứ để cho nó diễn biến thuận theo tự nhiên.

Còn Tửu Sĩ thật tinh tế khí ví :

“Bài thơ như bóng nhạn bay
Sáu câu vút cánh trong mây sáu hình
Cánh bồng khai ngộ vô thinh
Xem thơ hoá áng mây tình cùng bay”
                                            ( Tửu Sĩ) 

Chừng như Tửu sĩ sinh ra đã mang sứ mạng khai sáng thi ca vậy!
Lão Ngoan Đồng viết cảm tác rất tự nhiên! Khổ thơ trên như một giai điệu mượt mà, giàu hình ảnh.

Bởi, Mây luôn biến thể, đời này là cõi phù vân.Thế nhưng khi ta trở về trong tĩnh lặng của tâm thức, thì chân lý mở ra bờ giác ngộ .

“Bóng Nhạn vút cánh /Xem thơ hóa áng mây tình cùng bay” cứ như là vector định hướng thật đẹp đẽ và đầy trách nhiệm.

Từ Vút cánh cho ta liên tưởng đến trục tung (Dọc). từ Cánh bồng cho ta liên tưởng đến trục hoành (Ngang) trong chân trời toán học. Dọc - Ngang trong trường đời cho ta khái niệm Người có Sĩ Khí Nhân Nghĩa. Thật Nhân Bản.

Tôi yêu bốn câu thơ kết của Tửu Sĩ biết bao! Bởi trong đó có tinh Vật Lý, Toán Lý, Đạo lý mang thông điệp bình anđến cho mọi người! Ôi cái duy lý ấy không khô cứng, mà rất uyển chuyển, mền mại, nhẹ nhàng đi vào lòng Người.

Cũng như tôi yêu câu thơ cuối của Hồng Băng “ Thấy em cúi nhặt đóa trà hoa thơm” Còn gì quý hơn khi ta tìm thấy chính giá trị bản thân mình. Bởi vì, nó chính là nền tảng giúp cho ta định hướng được cuộc đời mình. 

Nếu bài thơ "Thấy em cuối nhặt đóa trà hoa thơm" được nhìn dưới góc độ đời thường, thì đây là Áng Thơ Tình lãng mạn, ngạt ngào hương thơm, được ông Tơ bà Nguyệt định sẵn.

Nhưng nếu cảm nhận bài thơ "Thấy Em Cúi Nhặt Đóa Trà Hoa Thơm" theo phương hướng tâm linh, thì đây là cánh cửa Thiền, mở toang khung trời chân lý.

Nếu có lời kết đẹp, tôi muốn gởi đến các bạn thơ của tôi câu nói bất hủ của Đạt Ma Sư Tổ “ TRỰC CHỈ CHÂN TÂM, KIẾN TÁNH THÀNH PHẬT” Bởi khi liên kết hai bài thơ của Hông Băng và Tửu Sĩ trong tôi đã ngời sáng chân lý đó!

Thật tuyệt : " Xem Thơ Hóa Áng Mây Tình Cùng  Bay" Hai nhà Thơ ở hai miền xa lạ từ khoảng cách địa lý, đến đời sống tâm linh, nhưng bằng ngôn ngữ Thi Ca, bỗng nhiên họ trở thành Tri Âm dù chưa một lần giáp mặt.


Xin phép nhà Thơ Hồng Băng và lão Ngoan Đồng Tửu Sĩ cho tôi được mượn Tâm Ý của quý anh, để vẽ thành nét son
"Thấy NHAU cúi nhặt Đóa Trà Hoa Thơm
Xem Thơ Hóa Áng Mây Tình Cùng Bay"
để tất cả chúng ta cùng Hạnh Ngộ trong vườn Thơ Hoan Ca, An Lạc.
Cảm ơn nhà thơ Hồng Băng và Lão Ngoan Đồng Tửu Sĩ  đã tặng cho đời Thi Pháp tuyệt vời .

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

HÓA THÂN 2

                                                              Từ phản hồi HueDang


                          May còn hạt bụi bay ra
                       Để ta còn chút gọi là hóa thân
                                         HB

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

TRUNG THU TỰ GẪM

                                         Từ bài thơ Tự Tình của Phong Tâm

                   Trắc khởi- Binh khởi

Nâng chén trà thơm thưởng tuổi già
Khói huyền suy gẫm Tự và Tha
Cây đa khóm trúc nương chiều gió
Góc cũ người xưa đọng cõi ta
Một vầng trăng tỏa đơm đầy sắc
Dăm ánh sao treo điểm xuyết mà
Lác đác giăng trời chân huyển gộp
Sông còn lưu bóng đuối Hằng Nga.
                                HB

CÀNH HOA BA LA

                                          Nhân đọc CHIÊM BAO của Trương Phú

Nhất tâm vàng nở Ba la
Cười tươi điểm khẽ- Đầu đà ngộ duyên
Linh, Thần quang nhập hòan nguyên
Thấu ngôi Niết Diệu tỏ miền Tâm Không.
                                       HB

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

HÓA THÂN

Trước khi có mặt trên đời
Vốn tôi là cát ngàn khơi đỉnh ghềnh


Một ngày bướm lượn, đưa duyên
Hóa thân bay đáp xuống miền sóng xao
Trót vin chéo lụa hương đào
Cầm tay em hát tưởng vào hạnh phương.


Mai, hoa trổ đóa vô thường
Chuông hồi cuối tiếng ngân dường đâu đây.


Tôi em giủ bụi hao gầy
Ngủ đi, kẻo nhớ những ngày, ngày xưa.

                                        SG. 23.15, 20.09.2014
                                                  HB

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

THI HỌA ĐÔI DÒNG VIỆT SỬ

                                                    Họa vận Giác Ngộ 1, đường chủ Kha Tiệm Ly

Nhập nhằng , ngã mạn lấy làm vui
Tam độc tiền khiên trải mấy đời
Tướng dữ Đồ Thư quay gót ngựa
Nguyên nhung Sầm Hứa lụy phương người
Ống đồng Bắc sử nhơ danh, khóc
Như nguyệt truyền ghi tiển Tống, cười
Biển sóng bạt ngàn xua hải tặc
Tre ngà đất Gióng mãi còn tươi.
                          Hồng Băng

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

TỪ ĐÓA SEN XANH, NHỚ BÀI KINH PALI ĐỌC TỤNG

Tôi còn một đóa sen xanh
Một viên ngọc bích nguồn thanh sáng trời
Thọat nghe vọng giữa núi đồi
Đỉnh rền gió hú, tôi ngồi nép sen.

Tụng. Pút thăng să ră năng
Kăch cha mí. Tiếng Phật rằng. Ở đây.
                            HB

ĐỌC CÒN TẬN TÂM HỒN, THÂY THIỀN SƯ MẶC PHƯƠNG TỬ LÀ VIÊN CUỘI TRONG LÒNG SUỐI TỎA HƯƠNG

                                                                              Tặng Văn Nghệ Trời Nam

Còn không giọt lệ đoanh tròng
Đọc thơ thiền, trải tấm lòng cỏ hoa
Ừ nhân thế. Ừ ta bà
Ẩn tàng cuội sắc cũng là tự tâm
Trầm tư u mặc. Cung trầm
Gót chân nối ngón thì thầm địu đau
Bình không, bát rỗng giọt đào
Cưu mang thống lệ đi vào chúng sinh.

Nâng tà áo đạo. Cung nghinh
Nhập trong tướng biệt, chút tình. Chào nhau

                            21.45, 13.09.2014

HƯƠNG TRĂNG

Âm âm trời trắng bệch
Ươm xanh xao phận người
Nụ cười khô khốc hỏanh
Lệ trơ cằn, tôi ơi!

Tay vin mằn đá dựng
Chợt nghe lời thầm thì
Lần theo trong phẳng lạnh
Thâm trầm hồn cổ thi.

Ngữa cổ, đụng chòm mây
Phù vân hay tóc trói?

Quấn quyện và tan bay
Chao nghiêng trời hư dối

Vẫn  âm trời trắng bệch
Bài cổ thi đâm mầm
Tôi ghi vào hiện kiếp
Cầm tay em, thơm trăng
            13.09.2014
               HB

BẢY SẮC

Thì sen vốn chữ liên hoa
Bùn thô cánh ngát cũng là như lai


Đem lòng ngưởng vọng phân hai
Là ôm vạn pháp rớt ngày lụn đêm


Lạc nhau quầng tán, tôi chìm
Lòng mưa, bảy sắc em miền cỏ hoa


Ô kìa! Đôi cánh chim tha
Cỏ khô sợi ấm vào ra ríu ngời.

                       HB

DUYÊN

Hình như thiếu một chút này
Xuồng neo dây ghịt bóng ngày dần buông
Mái dầm trơ trất mưa sương
Vô tâm nắng dọi ấm đường nhạn bay.
                             HB

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

HƯ THỰC BÊN HÒN GIẢ SƠN

Bên hòn giả sơn
Nước tràn khe chảy
Mặt hồ động sinh
Sóng nhòe chiếu thủy.


Cúi soi mặt người
Lung linh ảnh hiện
(Ngọn giả sơn chìm
Tôi còn không em?)

Hương nào bay bay
Ngát đầy tiểu cảnh
Chớp cánh, trùng vây
Bờ chân bến vọng.

Đưa tay dụi mắt
Búp khô tình này
(Vệt mờ áp út
Lang thang đọa đày!)

Tưởng cạn ly này
Sao còn giọt sót?
Để dành mai say
Vớt mùa trăng cũ!

Úp ly nhốt lại
Gót người nguyên khôi
Giả sơn tan rồi
Về thôi, trong tôi.
                     HB.

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

TỘI

Biết người nương lá qua sông
Tôi nom sóng biếc tìm không thấy gì!

Đầu nguồn biền biệt em đi
Gót son hằn dấu trong ly rượu tàn!
                                  HB

BÊN ĐƯỜNG NGUYÊN SƯƠNG

Biển trời mênh mông
Rực ngày nắng sáng
Phiêu lưu bềnh bồng
Giọt nào hư không?
                   

Lóe lên rồi tắt
Sáng tối vòng đời
Đi qua một kiếp
Vỡ òa sinh sôi


Khởi lập chút tình
Lên con chữ cũ
Có thác có ghềnh
Trùng sinh cuộc lữ


Rồi cũng gặp người
Bên đường nguyên sương
Tháp thô dáng mộc
Bên hoa chân thường.
            ( Trích Vấn, luân hồi, Nghiệp, Thấy Tâm)


                       HB

ĐỌAN

Gỡ mối trùng vây ngoi ngóp thở
Trở về e ấp bóng chiều đưa
Có nghĩa mùa đang đơm kết trái
Hạt hồn nhiên nhú vẫn như xưa.
                             HB

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

NHẬP CUỘC

Cũng từ chấp nhặt duyên người
Đứng trôi ròng kiệt... một đời lụy đau
Vốc đầy tay bụm nước xao
Khe hư huyễn nhõ giọt vào tử sinh.
                        Trích Duyên sinh quan
                                      HB

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

MẶC

Ừ vẫn đương thì- Râu tóc trắng
Mặc chiều hấp hối ráng hồn nhiên
Một vai áo khóac huơ cùng gió
Tưởng gặp vườn xưa nắng dọi thềm.
                                    HB

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

THÁNG TÁM

Ơi mùa xa vắng ập về
Chú chim cổ cườm gù vương phúc hậu
Cuộc phiêu linh trầm lắng
Có bao giờ lẵng lặng
Em nhìn nụ cười trăng bàng bạc dấu xưa
Thu


Về đây heo may
Phận người lắt lay
Em có bao giờ vàng
Như nụ cười hiền thục
Thu


Tôi hát lời ca lá rớt
Vang vang lãng đãng hiên người
Em có bao giờ xanh
Như nụ cười rong rêu mọng ướt
Thu


Tôi viết bài thơ tháng tám
Buồn ai len lén khép mi
Mây che trăng mờ xuồng neo cổ độ
Em có bao giờ
Mở lại cửa xuân thì
Thu

Nâng niu em như nâng niu mùa
Lá bay
Khẳng khiu cành u mê

Chia tay là để quay về
Mon men rồi gặp nụ cười quê
Thu.

                                   HB

MẸ

Mấy hủ mắm rỗng
Chỏng trơ nồi soong
Vài bông lúa mót
Mẹ tôi đi ruộng tinh sương
Gióng gánh nhẹ tênh đường về hòang hôn chín đỏ.

Mai khói bay mùi rơm rạ
Gió quấn hương đồng
Phả  ấm những đường đêm mây trăng mờ tỏ
Giọt vàng
Qua kẻ lá sương.
Thả trôi chang chang nắng đổ.

Mẹ tôi đi ruộng về
Gióng gánh là nhúm rau đồng tiền, củ năng, hoa chóc
Ơi cái màu tim tím mải mê
Vàng điên điển, vàng theo tiếng chim mùa tu hú

Mẹ tôi, người con gái ấy
Bỏ quê theo chồng về những bến sông
Gióng gánh không còn nhánh lúa mót, rau chóc tím bông
Dạt cánh chim di


Tảo tần tất bật
Kẽo kẹt đòn gánh cân con, vai chai đạo nghĩa cương thường
Đến khi sức mỏn hơi mòn
Dõi theo bầy cháu.

Giờ, Mẹ đã về bên ngoại
Nằm nhìn trăng leo ngọn tre
Cạnh cây dừa cụt ngọn
Có đôi chim bìm bịp đi về

Nước ròng, nước lớn
Mẹ ơi!
Hạt bụi vô ưu sao mãi chìm trong mắt!

                           Vu lan 2014
                                                    HB

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

TĨNH- NGUYÊN- SƠ

                                            TĨNH
Có chút hương nồng trong chén rượu
Men ngàn năm sóng sánh rập rờn
Úp ly cố nuốt ngày oan khuất
Một tiếng khà thôi, vượt vũ môn.


                                             NGUYÊN

Em cúi nhặt cũng là em nhận lại
Một trời lồng lộng ánh quang minh
Em cúi nhặt cũng là em thấy lại
Chút liềm trăng lấm tấm,,Giọt sương trinh (.)


                                              SƠ

Chùm trứng cá gọi bầy trao trão
Hương nguyên sơ ngược gió thơm nồng
Em cúi xuống phá tan vùng mắt bão
Bằng lặng im, xuồng cỏn qua sông.

Lá, gai..nở nụ hoa hồng
Giữa trùng sóng dội tưởng dòng tịch nhiên.

  (.) Chút liềm trăng lấm tấm. biểu tượng chữ Tâm.

                                            HB.

VU LAN

Dùi dộng gióng u minh
Phong Đô hoa trắng nở
Xòe ra ngàn cánh mở
Ngân vang trời siêu sinh
             Thánh Thất TràVinh, VL.2013
                           HB

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

BẾN SÔNG

                                                       Lá me rơi hụt hẩng
                                                       Vấp chân cầu trăm năm
                                                       Mang niềm riêng ngút ngàn
                                                       Gờn gợn ngày xa xăm.

Có những điều không nói
Đem về thả bến sông
Có những điều không dám
Nâng niu- Dẫu một lần!

Lang thang vùng biển nhớ
Khói sóng mờ mờ tan
Hình như mình đang thấy
Vẫn một mình lặng câm

Yêu người sao tức ngực ?
Hít một hơi thật sâu
Yêu em thành khuyết tật!
Thở một hơi thật dài.

Lén nhìn con bướm lượn
Chớp cánh dừng trên hoa
Bướm ơi, bờ giậu ấy
Mắt biếc vời vợi xa.

Hình như vừa ú ớ
Hình như hoa đã tàn
Không sao, mình vẫn đợi
Lang thang là cưu mang.

Ủ những điều không nói
Hạt nẫy mầm thành cây
Và những điều không dám
Giờ thành thơ, thơ ngây.

                                                                            Dường như chiều đã xuống
                                                                            Bài thơ này cho ai?
                                                                            Chỉ một mình tôi biết
                                                                            Và một mình ta hay.

                                                                                     HB

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

DẤU THỜI GIAN

Mênh mang ngọn sóng vô thường
Lang thang dõi dấu áng tường vân trôi
Tôi cời than của lòng tôi
Lửa hương chợt lóe góc trời mờ sao

Dấu thời gian, phút nhiệm mầu
Thấy em là của buổi đầu lệ e.

                                  HB

MẦM

Ô Kìa! Kìa A Lại Da *
Hương duyên mùa cũ nghìn xa bỗng gần
Cây mầm ươm cõi rưng rưng
Nghe đâu xé hạt lệ mừng nứt nanh.

Ồ! con dốc ngược, thôi đành
Lụy trong biển biếc hóa thành phù hư.

                    * Thức thứ 8, còn gọi Tàng thức. Phật
                                                  HB

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Hái một chiếc lá xanh ép vào trang vở cũ, em vô tư tặng người, đâu hay rằng mình đã gieo mầm nắng trong nhau, dẫu leo lét cũng đủ ấm nồng trong le lói tà huy cuối buổi cuộc người.
Đâu rồi xanh xanh lục diệp, đâu rồi chú sâu non- Hay đã thành bướm bay vượt về nguồn nhận lại những dấu yêu đầu đời hồn nhiên với đôi cánh trắng trinh nguyên gắn trên môi nụ cười thiên sứ.
Chiếc lá ép hoen vàng bên tờ giấy ố, tường loang vôi rữa vọng tiếng thời gian. Cũng như tôi em bây giờ còm nhom về chốn cũ, chôn dấu lặt lìa, vọng tưởng non tơ.
Trong màu phai phôi ấy. Em ơi! Hương vẫn còn vương. Chiều vẫn tím ở ngã ba và hương sứ vờn quanh con cầu tỉnh lỵ. Dây cát đằng trỗ hoa màu chờ nhau, bất giác nhớ lời ca hoa rụng ven sông- còn đâu em ơi, còn đâu ánh trăng vàng hôn lên làn tóc rối..*
Tiếng gót giày gõ mồn một. Một mình. Hành lang nội trú hun hút, mắt lạc thần mùa mất nhau.
May mà còn chiếc lá! Chiếc lá khô rom vẫn cất  giữ  dùm ta  tiếng chim thánh thót, ong ong nắng dọi đôi bờ, ủ hương tình nhân thánh khiết. Có phải yêu là không sám hối? Những ngã rẽ chia lìa như cơn mưa rồi tạnh. Mưa nắng chẳng tội tình gì nhau. Một vầng trăng khuyết đâu cần thứ tha. Hãy cho nhau nụ cười điểm bạc. Xin cảm ơn người, chiếc lá tình phai vẫn đượm. Lá ơi , ngủ giấc nồng say.
Ừ thì một cuộc hẹn hò. Cầm trên tay nhành sen búp nở. Hãy gõ, cửa sẽ mở!*. Gió lùa về mát cõi yên bình, dâng tặng đời nhau...

                                                              * Lời Kinh Thánh
                                                               * Nhạc Phạm Duy
                                                                                                              HB

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

TAN

Một phiến mặt trời chói lọi
Tan trong vạn pháp muôn chiều
Em nghe tiếng gầm rót xuống
Giọt hòa trong màu xanh rong rêu...

                              HB

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

THU

Thôi em,
Mình đã trùng phùng
Đã xao xác lạc, giữa chừng
Quạnh hiu.
Bây giờ,
Lá rụng vàng xiêu
Dám xin
Nửa nụ cười yêu. Thuở nào!

Chỉ là lá cỏ...xôn xao
Để mai đọng giọt sương chao, lặng chờ
Trải lòng, nhặt chút hương tơ
Nương trong tóc thả hững hờ...
Quắt quay

Thôi em ngày chẳng còn dài
Đèn khêu
Giọt cuối mực mài
Chữ
Không

                                          Trong Trường ca RRNC
                                                        HB




Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

SÔNG QUÊ

Mai về xứ Ngãi Xuyên tôi
Hỏi cây cầu cũ còn soi nước đầy
Vạt hồng áo cưới ai bay
Giữ dùm tôi chút những ngày em xưa

Dẫu rằng trăng rụng trong mưa
Chùm hoa tím dại gió đùa nhặt hương
Dặm dài cánh mỏi còn vương
Lá đan bóng rợp vòm truông hững hờ...

                                        HB

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

ÁO EM VÀNG TỢ RẰM SA XUỐNG ĐỜI

Bồ đề rụng lá hôm qua
Áo em vàng tợ rằm sa xuống đời
Từ ly hạnh ngộ vương rơi
Ngón tay em búng vỡ trời hư không.
   
                                  HB

NHỎ ƠI!

Nhỏ ơi áo lạ tơ trời
Bay qua muôn cõi ngậm lời từ tâm
Bây giờ cho tới trăm năm
Trái tim mộng vẫn nhịp đầm gọi nhau.

Ví bằng sóng lạc bờ xao
Cũng xin nâng lấy ngày trao đã từng
Hai tay cầm nỗi rưng rưng
Như sương lệ buổi lá rừng non tơ.
              Trích trường ca  Rong Chơi Ngày Cũ
                                     HB

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

NGÃ

Chẳng Tiên
Không Thánh
Vô Trời
Chỉ Tôi nên ngã bên đời nghiệt oan
Góc tình con nhện đa đoan
Chùn căng thưa nhặt vướng tràn trầm luân

Hương xưa lần dở nghìn trùng.

                                   HB

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

KHÚC CUỐI




Sông đêm lặng lẻ
Hớp từng ngụm gió buồn hiu
Sóng ghé bờ côi quạnh quẻ.


Trăng rớt đồng non lướt thướt
Gió luồn sợi cỏ mịn sương
Run run tiếng hát.


Vô tình góc nhỏ trường xưa
Ánh mắt em ngoan móc vào khỏang vắng
Nhịp trống liêu trai trắng rợp.


Vạt áo bay
Tán me xòe tóc lá
Cho bây giờ, còn đâu đó, một vòng tay.


Diễm lệ hòang hôn
Vẫy tay rẽ vào ngõ cuối
Cám ơn gió sóng kinh cùn
Bướm hoa hòa cát bụi.

                           16.02.2014
                                 HB

Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

KHAI BÚT


                                                             Tranh thơ Yên Dạ Thảo

       
                                                        
                                                    Tranh thơ Đặng Huệ
Tâm viên thiên lý vô minh hiện
Ý mã quan san hữu ngã cầu
Tam phương triều phục kềm cương lại
Nhất thiết hành thâm thóat biển dâu.
                            Giao thừa Giáp Ngọ
                                  31.01.2014
                                                        HB
         

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

HOA XUÂN

                                                         Nhớ Huế.

Dạ thưa, nói nhỏ thôi, em
Màn sương mỏng lét bên triền núi tan
Rằng khi tiển biệt đông tàn
Cũng khe khẽ tợ ru làn gió mai.


Có gì đâu cái sơ khai
Cũng không có buổi u hoài lìa xa
Trên cành rạng rỡ màu hoa
Từ vô lượng suốt giang hà, rằng xuân.
                                   HB.

THÓAT

Ngũ cổ Như lai hiện
Lìa thóat vòng tử sinh
Nguyệt tâm sáng một vầng
Thản nhiên cầm gươm lệnh.
                             HB.

DỆT

Sâu thăm thẳm đến muôn trùng
Lũng tâm thức dệt sợi chùng, sợi giăng
Sợi mong, sợi vọng. Cao, trầm
Óng a óng ánh, cũng trần thế tan.
                               HB

NGUYỆT LUÂN

Dạt trôi
Cõi kiếp
Trầm phù
Ngộ trăng trong ngực
Em từ hồn nhiên
Một vầng
Vành vạnh
Thanh thiên
Chốn thâm áo
Giữa tim huyền diệu thơm
                               HB.

ĐỌC MA CHỨƠNG TRONG KINH LĂNG NGHIÊM

Đọc Nghiêm Xuân Hồng, phần nói về ma chướng của kinh Lăng Nghiêm, tôi hiểu ra được là trong quá trình hành thiền, đến 1 giai đọan, hành giả nên quán, thấy giữa trái tim mình có một vầng trăng, gọi là nguyệt luân. Cao thêm nữa, có Ngũ Cổ Như Lai Hiện.
Là người sơ cơ, tôi tóm ghi lại những điều đã đọc qua những bài thơ ngắn,( Nguyệt luân, Dệt, Thóat) như một cách để lưu giữ, hầu giúp tôi sử dụng sau này. Chân thành cám ơn anh Đỗ Thiện Xứ,pháp danh Vân Thái, người bạn, người cư sĩ đang ngày đêm tu tập, đã tặng tôi quyển sách hiếm hoi mà bổ ích này. Hồng Băng

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

TRỐNG

Đã hết lúc chào em lời bổ bả
Tiếng chuông ngân đã dội khắp nơi rồi
Giữa hai hàng chữ xin chừa trống
Vì viết vào là cùn lụt ý thơ tôi.


                KHÔNG


   Cửa không khép cũng như không cửa
   Chỉ dấu cuộc đời lạnh ấn triện hư không
  Đã thành. trụ. Đã sẽ là tạm trú
  Đã hoại không chùm lá rụng. Dung thông

                                           HB
                                

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

                                          CUỐI NĂM NGỒI ĐỌC
                                       THƠ TÌNH NGUYỄN TẤT NHIÊN



Cuối năm ngồi đọc thơ tình
Tất nhiên em vẫn một mình,  không như
Chẳng lần tay dở trang thư
Mà sao nét tím buồn như đã từng.


                                          Nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên www.tongphuochiep


Bây giờ buổi gió tàn đông
Ngây ngây tháng rụng năm chồng chất cao
Chớm xuân nồng nắng, hanh hao
Cớ chi áo mỏng em vào tuổi tôi!

Và mai, cuối nẽo mê đời
Gã cùng tử bỗng vỡ lời gió bay

Nếu như còn có cuộc này
Vẫn vấp tóc mượt ngã nhòai trăm năm
Để buồn để thức bên trăng
Để con nước ngược chậm phăng đích buồn

Giọt mòn đá mỏn hoàng hôn!

                                         HB

Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014

HỎI

Đêm nay mặt trời đi vắng
Sáng mai vầng trăng ngủ vùi
Đừng hỏi chúng về đâu


Hãy thắp lên ngọn nến
Hãy thổi tắt ngọn nến


Khiêm cung bốn mùa luân vũ
Đừng hỏi chúng buồn hay vui


Khẻ rút kiếm gọt từng cọng cỏ
Mặt trời sáng lóa lau khô giọt mồ hôi
Ở trong ánh sáng rạng ngời
Tôi, Em ngày chạm ngõ.

                    31.12.2013
                          HB