Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

HỒNG BĂNG VÀ NHỮNG DIỆN MẠO ẨN HIỆN

                                                                           TRẦN YÊN THẢO

Nhà thơ Trần Yên Thảo và HB


            Không đố kỵ tháp ngà, nhưng cũng không lìa xa quê mùa dân dã. Hồng Băng lúc nào cũng đưa cảnh giới “Vô phân biệt và vô sai biệt” thể nhập từng ngộ cảnh đời thường.

            Những trang bản thảo đã giúp tôi phát hiện một phẩm cách khiêm cung thầm lặng của Hồng Băng. Anh không hề coi thường mỗi ngọn rau tấc đất, vì đó là một trong những yếu tố làm thành lịch sử loài người. Anh cũng không hề đem những con đường mòn lầy lội gập ghềnh sánh với siêu xa lộ, vì nơi đó từng in những vết chân sớm sủa của lịch sử loài người. Anh cũng không hề vô tâm trước những nấm mộ, vì bên dưới mỗi mộ bia đều cất đựng một phần lịch sử loài người.

            Thơ Hồng Băng thường cho tôi cảm giác, hình như ý tưởng cốt lõi vẫn còn ẩn núp đâu đó bên ngoài ngữ ngôn văn tự. Có lẽ do tấm lòng trĩu nặng trước mọi ngộ cảnh, nên anh thường khi thất vọng trước sự hạn hẹp của văn tự. Cũng tất nhiên thôi! Vì “Ý tại ngôn ngoại” bao giờ cũng là cảnh giới tầm cao của cả kinh điển lẫn thi ca.
            
             Tất cả đều là diện mạo đặc thù, khi ẩn khi hiện, trong thơ Hồng Băng. Tôi thấy sao nói vậy. Không dám nói nhiều, vì lắm lời rất dễ bị sáo rỗng.

                                                                             Trần Yên Thảo

                                                                        SaiGon, tháng 8. 2013.

GIÓ NGHÌN THU THỔI TẠT THIÊN THU


             NGÔ NGUYÊN NGHIỄM


Nhà thơ Ngô Nguyên Nghiễm

Nhiều lúc, tôi có ấn tượng khác với những nhà phê bình nhận định thường phong thánh cho chính thi sĩ . Có thể, họ nhìn thơ qua góc cạnh của bản thể người sáng hóa, nhưng theo tôi Thơ khác gì không, hay cũng chỉ là sự liên tưởng phát sinh không theo dòng chảy sinh học, mà nẩy nở từ nhân quả có tiền thân mới hóa hiện hậu thân.Thơ là hóa thân tiền kiếp của từng giây phút thi sĩ hiện hữu cảm nhận mà hình thành. Chính vì vậy, nghệ sĩ hiện thân như một truyện cổ tích, chàng trai mang nặng trong não cân một kho tàng hoàng kim, có dịp cứ vắt ra từng mảnh vàng cung hiến cho nhân gian. Thời gian cứ lũ lượt trôi qua như những đám mây hư huyễn, kho tàng lần lượt vơi cạn, thì kiếp hóa sinh người thơ chỉ còn dư âm “ gió nghìn thu thổi tạt thiên thu”. Vời vợi nghìn trùng xa cách, mà thơ cũng sẽ là vật thể ngôn ngữ vưởng vất linh hồn sáng hóa, ẩn hiện chờ người hữu duyên , bởi vì rảnh đâu :


Y bát đâu mà trải lòng ra
Không-không núi trụ ngưỡng trăng tà
Một tí huỳnh hôn bay phất phưởng
Đêm về đợi sáng cát mù sa

 Cái nhìn như trên, hóa ra thi sĩ khác gì người người giữ cầu, chờ đón ngọn thu phong và lữ khách phương xa trở về. Ngàn dặm phong sương vắt lên vai áo vừa giũ sạch trên từng nhịp cầu, và người thi nhân gom góp lại thành thơ dán lên thành cầu của điếu kiều, hầu mong để lại mai sau:

Lênh đênh để thấy dòng vô tận
Gió nghìn thu thổi tạt thiên thu
Lênh đênh để thấy vầng trăng cũ
Soi trập trùng kiếp núi phù hư

Quả thật, người thơ đã trùng trùng lao mình vào không gian tương hợp mà hóa thân. Nên cái tâm và ý hòa đồng, chập chùng hình bóng xao xác kỳ diệu giữa hoàng hôn. Thần và khí hóa hiện rực rỡ sắc màu của những chiếc cầu vồng kỳ bí lờ lững giữa thơ và trời đất mênh mang.
Trải qua, gần nửa thế kỷ sáng tạo, thi nhân nầy vẫn như cánh chim khổng tước ngậm thơ như chôn chặt định mệnh dào dạt chân khí, thổi vào thơ thứ ánh sáng phi thường. Ánh sáng thơ kỳ diệu đầy sáng thể của vũ trụ riêng biệt, không trùng lấp vào thế giới thơ khác, mà chỉ riêng mình lập thể quyền năng “ mời thiên thu đến vờn say ánh vàng”.
Sự tuyệt diệu trong sáng tác, nhập thân hóa hiện, phải chăng đến lúc nào đó không còn phân biệt thơ với thi nhân, khác gì Trang Tử trong huyễn hóa không biết bướm là mình hay mình đang hóa bướm.Quả thật, thiên địa nhân như nhất- nên nhà thơ không còn giai đoạn mò mẫm với trăng, với gió, với đạo và đời. Mà hình như là một viên khảo cổ lão luyện nhìn đất biết cõi sống, nhìn đá mà đón bắt thời gian diệu vợi đã trôi qua.
Tôi trầm ngâm trước nhiều tập thơ của thi sĩ, nên bước tiến thoái trong thơ của cố nhân, quả thật định được vị trí mà người đang ngất ngưởng trước sáng tác mình và trong vườn hoa văn học.Nên khi viết cho người, tôi nhớ đã nhận định rằng, tư tưởng đến với thơ thường có một sự đột biến khiến dòng thơ băng ngang những lộ trình có lúc ngộ nhận không bình thường.Thơ bay nhảy như một khúc biến tấu không nằm trong trường canh vạch sẵn.Bởi hướng thơ đi trong liên tưởng bất chợt, khiến hình ảnh đột biến nằm ngoài cõi thường trụ vậy:

Tôi đi loanh quanh kiếp người như dẫm chân cằn cũ
Chẳng được cây số nào
Không nhận mặt cánh hoa
( Trên tay Ca Diếp Ma Ha )
……………………………
Đi loanh quanh bên một kiếp người
Thấy thời gian mang hình vỏ trứng rạn
Tôi ngờ ngợ
Tự cứu chuộc lấy tôi
Lửa từ bi ấm nóng
Từ bài thơ tình tinh khôi

Thật ra, thơ người quả tình thấm đẫm nét không tưởng, bất chợt hiển thị trên từng câu thơ đột biến nằm ngoài nét nhìn thường thấy trong những hướng thơ quanh ta…Vì vậy, trong hứng khởi tuyệt diệu như vậy, nhiều lúc lại là phong cảnh rạng rỡ biến hóa khôn cùng.Mà từ cái nhìn nhị nguyên, âm dương lưỡng cực như:

Gió có thể đưa hương
Đi và đến
Mất và được
Mộng và thực
Đôi bờ

Thì đột biến quy về bản thể, giữa những vết rạn trùng trùng trở lại sơ nguyên:

Tôi gục đầu đè lên tiếng nấc
Nghe vai nặng
Chính mình

Hình ảnh đó, như nói ở phía trên là “Tôi ngờ ngợ/Tự cứu chuộc lấy tôi”.Cái lạ trong đột biến uyển chuyển thay đổi trạng thái, phải chăng là phương cách hòa quyện tinh khí thần của Lão đạo? Dù sao, cũng nhận thấy cái lạ khi sáng tác như vậy đã khiến thơ có nét hóa hiện kỳ vĩ, phong nhã như tiếng gọi của chiếc phong linh trước cái chào mời kỳ xảo của gió mây. Hay lại là, âm hưởng thu phong đầy đạo vị của rừng tre xào xạc trước bước thiên thu vô thường vậy…


NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
(Ý niệm về tập  LỬA HƯƠNG MÙA CŨ , thơ HỒNG BĂNG, sắp xuất bản)

Mùa Thu Quý Tỵ, bên Thư Trang Quang Hạnh.

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

VỖ BỒN CA

Chắc là hoa của tiền duyên
Đường thiên lý mõi, nỗi niềm quan san
Sớm khuya đại mộng nở tàn
Vọng âm ngàn lũng khe tràn gọi nhau
Bướm Trang gá ngọn ba đào
Vỗ bồn ca một khúc vào uyên nguyên.
                                       HB

TỊNH MAI

                                                 
    TỊNH MAI

                                                
                                                  Ảnh Trương Văn Phú

                                                      "Thưa rằng ly biệt mai sau
                                                        Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân"
                                                                Bùi Giáng- Mưa Nguồn.


Rằng mai bỏ phố ngược rừng
Nương ngàn xanh vốn đã từng chạm tay
Suối nguồn nở đóa vàng mai
Trỗ hương tịnh lạc ngát ngày hòan nguyên.

                                                 HB

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

XUÂN THA HƯƠNG

                                    

                                                         Ảnh Yên Dạ Thảo



   Tặng những người thân trong gia đình tôi
    với nỗi lòng xa quê nhớ Tết.


                                                                            "  Một thóang xao lòng nơi bến lạ
                                                                              Tôi nằm ôm chặt tuổi thơ tôi
                                                                              Sợ bay đi hết điều tôi cố..
                                                                              ..Giữ lại cho lòng đở cút côi"



Đã trót cưu mang đời viễn xứ
Trùng khơi khắc khoải nhớ quê nhà
Cây rơm đụn khói sương chiều phủ.
 Gáo nước, mái đầm..mờ mịt xa.


Vẫn rực đồng xưa điên điển nở
Lúa mùa cong ngọn ngát đường trăng
Chèo ai khỏa nước mênh mông , nhớ..
Hát hộ rằng tôi khúc viễn hành.


Tôi nhớ trường làng, ông giáo cũ
Ê a tiếng trẻ ráp vần xuôi
Cây đa phủ cả thời thơ ấu
Tiếng trống trường che suốt cuộc đời.


Bây giờ rưng rưng đời cô lữ
Thèm hương làng, nhớ cố nhân xa
Thấy chuyến phà đêm neo bến vắng
Rặng bần đom đóm hội mùa hoa.


Thắp nén tâm hương, không khói tỏa
Sao nghe trong mắt  lệ nhòe cay
Cúi mặt nghẹn ngào mơ gió Tết
Hẹn lòng mai lại giáp mùa Mai.

                         HB

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

MÙA XUÂN VÀ TÔI



                                                              tongphươchiepvinhlong


Buông tay , vương nụ cười                                              Ảnh Trương Văn Phú.2014
Vàng rơi rơi hồn nhiên
Rưng rức tách chồi nụ
Xòe hoa xuân đòan viên.
                              
Trời thanh thanh thuần khiết
Giống em ngày đôi mươi
Sông đầy vơi lẵng lặng
Sợi tóc thương tay người.

Đất nở đóa thuần tịnh
Nắng nheo nheo thật gần
Như xanh hơn màu cỏ
Thơm thơm hương tình nhân.

Vàng bay bay , bay bay
Ngõ chia ly diệu kỳ
Lắt lay vờn trong gió
Hót gì mùa thiên di.

Cánh mai tôi theo gió
Rụng vàng sân nhà em
Cuộc  từ ly vạn cổ
Rụng xuống và sinh sôi.

                               HB

VƯỜN XUÂN


                                                 Tranh thơ Yên Dạ Thảo

                                                                        Tặng anh Phong Tâm và các bằng hữu
                                                                          nhân chuyến đi Cái Mơn, Bến Tre

            Tôi từ buổi lá vàng bay
            Duỗi rong theo gió xuân dài kiền nguyên*
            Vườn khoe cánh sắc an nhiên
            Đỏ cây hoa hạnh**vòng lên đỉnh trời


            Cho tôi gắn một nụ cười
            Nở trên lộc nhú thay lời  từ tâm.

                               CM. 01.12.2013
                            * Theo Dịch, mùa xuân thuộc đức Nguyên trong
                                nguyên, hanh, lợi, trinh của quẻ Càn
                             ** Tên một lòai đẹp, có màu đỏ, ngọn hoa cong lên,
                                 hướng thượng- Hoa Hạnh phúc.
           

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

MỞ

Bấm bụng
Hai ngón tròn chữ O
Run run phần còn lại
Mạo muội trải lòng
Sao xa hấp hái.
              HB
    * Lời mở trong tập thơ
       Lửa hương mùa cũ