Nhìn người đàn bà xoắn quần lên quá gối
Nghêu ngao đi dọc triền sông
Đôi chân khẳng khiu dài ươm vương một thời xuân sắc
Vũ trụ xoay hồng đốt lửa
Chiều soi mộng buồn tênh
Nhìn người đàn bà quần vo lệch gối
Hát bài ca người điên
Đôi con mắt dại
Như bềnh bồng trôi về thời yêu đương
Có trăng vàng hớt hải
Tôi ngồi bên tách rượu buồn
Đóan già non phong nhụy
Đôi chim xanh chậm bay một trời quãng đại
Người đàn bà đang cào cấu thời gian
Chưa uống chén rượu tràn. Trốn chạy
Phiêu bồng điên. Phiêu bồng say
Em có khi nào quần vo quá gối?
Khi tưởng đến người điên
Hát-bài-tâm-ca-không-lọan-trí.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét