" Dù biết lục bình trôi thất lạc
Lòng không tắt được một một màu bông"
( Nguyễn Trọng Tín- Gặp lại vầng trăng )
Chị đỏng đảnh qua cầu
Cầu cao nước cạn
Phơi đất mỡ gà triền sâu
Thẹn lòng, trăng lặn
Kiền vàng tròn
Khoanh vòng cổ cao kín nẻo
Tóc chia ngôi bảy ngôi ba
Ô phùng nhốt gió
Thẳng khăn the trơn
Chị vội qua cầu
Bỏ sáng nhà quê xoắn quần huơ quét
Bông cau bông ổi
Hương không còn vương quanh bắp chân
Bắp chân một thời nấu mắt trai làng sôi
Nhớ hòai đò dọc sông đêm
Tiếng chèo mất còn theo gió
Nhìn con cúi đỏ
Bến cây bần gie
Nghiêng tiễn chị mặt sông lạnh se
Và chị khóc
Lệ thiêng suốt mật
Mang theo quê hương qua cầu
Đêm gối đầu gòn ta
Dòng chữ quê mùa kim thêu hạnh phúc
Đôi chim bay, trời bao la
Và chị ngủ
Chiêm bao như áo gối thêu
Chim sải cánh
Những mắt tre nối lóng
Liền cành
Buổi sáng nướng nhừ
Thức vội sợ mất giấc mơ xanh
Mất nước mắt ngày cũ
Vòng xóay biển đời ráo hỏanh
Mắt chị tròn hột bẹt bông tai
Không đỏng đảnh
Giấu đi bắp chân bông cau bông ổi
Nguội ngắt mặt trời
Ai ăn thì ở xổi?
Những giọt nước mắt trong suốt như chiếc khăn the trơn
Cõi bờ cố xứ
Đâu kiềng vàng kín nẻo
Đâu hột bẹt
Mù u ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét