Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015

TUỆ NHƯ: CUỘC RONG CHƠI TỪ ĐỘ...

   Thật vinh dự khi được viết đôi dòng giới thiệu những trang thơ của Thầy Tuệ Như, một thiền sư mà tôi từng có duyên sơ ngộ
   Và cũng thật băn khoăn, ái ngại.. Liệu cái biết của mình có chỉ ra được những điều mà Thầy tâm đắc?
   Thôi thì, thử làm một ngọn gió...
                      Ta từ mấy ngõ hoang sơ
                       Trên vai áo bụi
                      Qua bờ ngắm trăng.
   Gió đi qua mười bốn con chữ, ngập ngừng rằng: Ở đó, có cát bụi trần ai, có vầng trăng treo trên đỉnh Lăng Già..thi ảnh ấy đã lưu lại trong tôi một lãng tử đang chu du với cái Ta Tự Tại bên Biển Trần Khổ...
   Có lẽ, với người lãng tử ấy, từ Nương đến Buông không còn là vấn đề quan ngại bởi bên cạnh sự dấn thân, Người còn có hành trang thiết thực luôn hiện diện : Tâm Vô Lượng.
   Vâng, âm vang của ngữ ngôn như hồi chuông ngân dài, như trải lòng ra, nghiêng nghiêng bên dòng nhân thế." Mái chùa nghiêng- Nghiêng xuống hồn dâu bể" như để lắng nghe, sẻ chia, vỗ về, che chở...và an nhiên trước " Lá thay mùa, thong thả nắng lên cao".
   Bài thơ Rồi Một Chiều mang hơi hướm cổ thi, hướng cái nhìn trang nghiêm vô phân biệt, trong cõi vô thường. Trải lòng ra với niềm bao dung đơm đầy ý Phật. Thanh thoát, nhẹ nhàng, man mác .. và không chỉ đơn thuần suy lý mà hoá hiện, chắt lọc từ trải nghiệm- cái trải nghiệm trên bước đường tiến tu, du hoá.
   Và cũng là một cuộc rong chơi.
   Cũng là nương dòng vô thường để lắng nghe tiếng vọng trần lao.. và dang tay dắt dìu chúng sinh đang ngụp lặn trong dòng sinh tử. Cũng ở đó, ta mới trực nhận ra rằng- trong những dòng lệ bi thương hay nụ cười rạng rỡ.. xuất phát từ Tâm Tịch Lặng để trở về với Tâm Tịch lặng.
                    "  Vẫn chiếc áo lỳ năm tháng cũ
                    Vẫn đề thơ hát khúc vô thường"
để rồi:
                 " Nghe Tâm kinh chuyển, tỏ tình dặm xưa"
   Vâng, sự nhập thế ấy là cách duy nhất dung thân đạt đạo.
                                              ( Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét