MẶC PHƯƠNG TỬ
LÃNG ĐÃNG BÊN TRỜI VIỄN MỘNG
( Hồng Băng )
Sương mù. Trắng đục. Cõi huyền ảo lung linh phả lên dòng đời một làn hơi đối đải, trong mỗi cuộc người.
Đứng trên cao ốc, thành phố về đêm hào nhóang, diễm lệ sắc màu
Xuống.
Nhập vào dòng luân lạc ấy, tanh tửi oi nồng mùi mồ hôi, phấn sáp..điêu tàn trong lam lủ
Cũng may còn có cõi người. Cám ơn màn sương mù đục để ta còn nhận ra rằng- Cần lắm những bước đi thăng bằng trong gập ghềnh thế sự.
Cám ơn cái cõi ta bà ngập ngụa..để người còn có nơi dong ruỗi, phất phơ ánh đạo vàng, màu tỏ ngộ, cái màu lay lắt lòng người, giục giã lòng người tìm về dòng suối tịnh chân, gột rữa, hiển lộ chân tâm.
Cuộc người, Ồ! những bước viễn du đầy thú vị. Không hẵn chỉ những kỳ hoa, cũng có những bụi cỏ dại, không tên, xanh ngời sắc thắm là sinh lòng tịnh lạc. Mo81i hay rằng dục sinh dục tuyệt tùy cộng hay vô trú.
Ngay trong sinh đã có mầm tuyệt diệt. Phương cách trưởng dưỡng là gì nếu như không phải là những cánh cò, yên bình xoải cánh bay về chôn chúng đã ra đi?..
Nước vốn có tánh chảy. Cũng vậy, tâm hạnh yêu thương, hiếu để vốn không cần thêm bất cứ điều kiện gì. Vắng Hiếu, cuộc đời biến dạng, một dạng của địa ngục.!
Thi hóa, văn chương hóa, một cách làm mới kinh Phật, đa phần là kinh Pháp Cú- Mặc Phương Tử dẫn dắt người đọc vào vườn hoa ngôn ngữ, dẫu vốn phù phiếm nhưng cũng khơi gợi ánh hào quang Phật tính trong sâu thẵm chính mình.
Bàng bạc Tứ Diệu, óng ánh từ 37phẩm đến Bát Chánh, hiện tiền, duy lưu chánh niệm..đạt được sự tỉnh giác trong mọi hòan cảnh- Hãy đối diện vối thế gian này và buông bỏ nó. Nhập và Buông.
Vâng, Bây giờ, Ở đây. Niềm hạnh phúc tôi đang cầm trên tay là quan trọng nhất trong dòng đời đầy bất trắc này, thậm chí nó cần thiết hơn cả những gì tốt đẹp mà tôi sẽ có hoặc sau khi tôi qua đời. Mọi sự viễn vông là biểu hiện của yếu đuối, của thất bại. Đức Từ tôn đã mở cổng và bạn đã thấy con đường. Bạn hãy đi theo cách của chính mình với lòng tự tin, với ngọn lửa đang cháy bỏng. Như Lai ở cùng khắp.." Mười con nhạn trắng về tha, Như Lai thường trụ trên tà áo em" ( Phạm Thiên Thư- Động Hoa Vàng)
Có chỗ nào ngoài Tâm đâu. Hãy kính cẩn thắp hương với vị Bồ Tát trong chính mình.
Đọc Mặc Phương Tử, hiểu thêm về cách nhập thế và tùy biến.
...Có một người đi tìm tâm tịnh lạc ẩn dụ qua đóa sen xanh giữa vô thường sinh diệt và ngộ ra rằng, trái tim bồ tát không chỉ ở đóa hoa tơ tưởng..
Nhắm mắt lại, tôi thấy đàn cá con chụm đầu, quẫy đuôi..giữa mênh mông trời nước, hiền hiện trong ấy là hình ảnh của đóa hoa sen xanh khác, xòe cánh như đang nở nụ cười Maha Ca Diếp.
Chấm dứt bài viết này, trong tôi còn lãng đãng
Phật đâu tọa tòa sen vàng ngất nghễu
..Trong lòng đời
Lòng Phật vẫn mênh mông
(
MPT. Phật tọa tòa sen xanh)
Tràvinh, ngày cuối năm Giáp Ngọ
Hồng Băng
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét