" Xưa em một chéo tơ hồng
Thắt đôi bím nhỏ gọi lòng ta quay"
(Hương Xưa- Hồng Băng)
Rừng rực một mùa bông
Nắng ngậm tiếng ve
Phượng rạng rỡ môi hồng
Chiếc nơ nợ duyên cập kê mùa ngấp nghé.
Ánh mắt biếc sắc lẹm ngời xanh
Thản thốt
Mình đi về phía của nhau
Kịp nghe tiếng sét.
Đôi tay như thừa thải
Lỏng thỏng ngày bên nhau
Lỏng thỏng ngu ngơ dìu nhau gót mềm cỏ dại
Ướp lòng muốt ngát hương cau.
Tôi như bướm lạc vườn hoang tươm mật
Mơ biển mênh mông- Thấy trời nhấp nhô trên sóng
Tuổi đôi mươi mượn gậy lão già
Hấp hái. Sao xa!
Cầu khỉ gập ghềnh
Giang tay nghiêng bước
Chênh vênh
Hí lộng
Áo lụa ngàn hoa tha thướt
Rồi cô bé tóc dài
Qua cầu lỗi nhịp
Chiếc nơ để lại
Tôi bâng khuâng gắn giữa tiếng đàn cô chiết
U ẩn âm lá cỏ
Nhạc nẫy chồi bông
Phơ phất gió
Còm nhom lay lắt bến tang bồng
Tiếng đàn hun hút
Lá gợn lao xao
Phượng nhạt nhầu
Hương hoa dại thơm nguồn ký ức
Nắng lấp lóa
Nhòe nhọet mặt nhau
Ve hát lời nhớ nắng
Hạ
Tôi về
Mùa hanh hao.
HB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét