Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

QUÊ XA

Là trong nỗi nhớ nghìn trùng
Ơi em lửa cháy ngọn cùng quê xưa
Đầu cầu chiều vắng trưa thưa
Đèn hiu hắt bóng suốt mùa đi xa

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Ở MAI HƯƠNG BẮT GẶP ĐÓA QÙY VÀNG








Những giọt lệ đặc quánh
Không lăn nổi trên má
Rớt vào nhịp đập của trái tim
Rưng rưng tình. Lạ

Và có lẽ lòng tôi lọan nhịp
Thương dây trầu vàng ngọai già
Vượt chồi ôm cọc khô
Nụ cười đặc quánh

Tôi có con sông và chiếc cầu ngang trái
Phạch ngực hẹn hò
Mỹ miều như trăng hiền hòa như khói
Hương đọng cánh hoa qùy khô

Ơi con suối nào chảy về phương vĩnh cửu
Như sợi tóc em thơm mùi nhạt phai

Tôi có cánh hoa ngọc lan
Bay một trời phố huyện
Ép cánh hoa phượng
Tên học trò già ướm mộng mùa thi

Vá chiếc áo tơ tĩnh lặng
Trăm năm cùng quá khứ
Giả vờ như tên tật nguyền
Mang vết thương mong manh

Hiền như em mà cũng đọa được đời anh
Hiền như em mà cũng lụy một đời anh

Tôi giận chính mình
Khi thấy nỗi đau biến thành hạnh phúc
Dại khờ nâng niu

Ơi cánh hoa qùy vàng
Bắt gặp trong chiều Mai Hương lang thang.

TIẾNG CHIM

Khi không còn lọn tóc thề
Ơi em thiếu phụ lối về buồn không?

Ai người đứng ngẩn ngơ trông
Thương trăng cầu cũ chia dòng bướm đôi

Khi không còn tiếng chìa vôi
Lời khoan nhặt,nhặt buồn trôi núi rừng

Bây giờ chướng đậu cành xuân
Véo von lời tưởng cánh đồngvàng xưa

GIÊNG

Tôi qùy gõ một hồi chuông
Tiếng ngân trong vắt thẫm nguồn suối xuân
Hương bay, bay cõi mây Tần
Tàn cong vút quyện trắng ngần khói bay

Giêng ngon ru giấc ngủ dài
Em chiu chắt giữ mộng ngày đầu yêu
Ngọt như khói rạ cơm chiều
Cò hoang cánh lã tiếc điều thệ xưa

Giêng ơi! Nhớ! Nhớ! Khôn vừa

MƯỜI HAI

Đỏ đuôi và chín. Đồng ơi!
Bờ cơm nếp nhỏ khẽ lời mật ươm
Đầy vơi trắng cốc rượu, cườm
Cộ tre kẽo kẹt kéo đường vàng trăng
Mười hai bén khúc nhạc trầm
Đêm như một dấu lặng thầm. Chìm sâu

Đỏ đuôi! Đồng đã pha mầu
Hạt sai chắc cội, tiễn sầu bão xa

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

TÂM CA

Nhìn người đàn bà xoắn quần lên quá gối
Nghêu ngao đi dọc triền sông
Đôi chân khẳng khiu dài ươm vương một thời xuân sắc
Vũ trụ xoay hồng đốt lửa
Chiều soi mộng buồn tênh

Nhìn người đàn bà quần vo lệch gối
Hát bài ca người điên
Đôi con mắt dại
Như bềnh bồng trôi về thời yêu đương
Có trăng vàng hớt hải

Tôi ngồi bên tách rượu buồn
Đóan già non phong nhụy
Đôi chim xanh chậm bay một trời quãng đại

Người đàn bà đang cào cấu thời gian
Chưa uống chén rượu tràn. Trốn chạy
Phiêu bồng điên. Phiêu bồng say

Em có khi nào quần vo quá gối?
Khi tưởng đến người điên
Hát-bài-tâm-ca-không-lọan-trí.

ĐÊM ÁP THẤP

Đêm lặng  sâu như vùi như say
Rét sót vùng áp thấp
Rét gió mùa đông bắc

Đêm đen ngòm bén ngót mây răng cưa
Không một giọt mưa
Tỉnh lặng hàng cây sao cổ

Đêm bìm bịp quên kêu
Lục bình tím lịm
Lãng đãng bóng ma từ biển

Đêm thin thít im câm lơ láo
Đêm chịu đựng
Đêm nhập mật thì thầm
Tôi mất em từ mùa vắng tiếng chim báo bão.

CHỊ

 "  Dù biết lục bình trôi thất lạc
   Lòng không tắt được một một màu bông"                                          
                            (  Nguyễn Trọng Tín- Gặp lại vầng trăng )
  
Chị đỏng đảnh qua cầu
Cầu cao nước cạn
Phơi đất mỡ gà triền sâu
Thẹn lòng, trăng lặn

Kiền vàng tròn
Khoanh vòng cổ cao kín nẻo
Tóc chia ngôi bảy ngôi ba
Ô phùng nhốt gió
Thẳng khăn the trơn

Chị vội qua cầu
Bỏ sáng nhà quê xoắn quần huơ quét
Bông cau bông ổi
Hương không còn vương quanh bắp chân
Bắp chân một thời nấu mắt trai làng sôi

Nhớ hòai đò dọc sông đêm
Tiếng chèo mất còn theo gió
Nhìn con cúi đỏ
Bến cây bần gie
Nghiêng tiễn chị mặt sông lạnh se
Và chị khóc
Lệ thiêng suốt mật

Mang theo quê hương qua cầu
Đêm gối đầu gòn ta
Dòng chữ quê mùa kim thêu hạnh phúc
Đôi chim bay, trời bao la

Và chị ngủ
Chiêm bao như áo gối thêu
Chim sải cánh
Những mắt tre nối lóng
Liền cành
Buổi sáng nướng nhừ
Thức vội sợ mất giấc mơ xanh
Mất nước mắt ngày cũ

Vòng xóay biển đời ráo hỏanh
Mắt chị tròn hột bẹt bông tai
Không đỏng đảnh

Giấu đi bắp chân bông cau bông ổi
Nguội ngắt mặt trời
Ai ăn thì ở xổi?

Những giọt nước mắt trong suốt như chiếc khăn the trơn
Cõi bờ cố xứ
Đâu kiềng vàng kín nẻo
Đâu hột bẹt
Mù u ...                                               

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

NI CÔ CA

Quỳ nghiêng tưởng niệm đôi bờ
Ô hay, chuỗi hạt ni cô chợt buồn
Mắt ơi! Khói quyện trầm hương
Một cành bông nở cây hường nhan phai.

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

LÚA EM VÀ TÔI

Những đường cày phũ phàng rạch nát chân dung của đất
Vỡ toang cơn đau mùa sinh sôi
Lúa xanh vọng trời

Thỏi son nào chăm chút kẻ hình trái tim lên đôi môi em
( Còn không trái tim trong lồng ngực?)
Đêm say nồng. Ơi! cái thuở đơm đầy mực tím

Trái tim đập những quãng dài nha phiến
Là nhú mầm tàn phai

Cặp kè vuốt lửa Tình yêu, Biển, Núi, Mặt trời
Say! Cả hòang hôn và đêm lừ đừ say

Tôi ngồi nhìn những vệt bùn vươn đầy bắp chân
Đau nỗi đau mùa lúa
Không đành nhìn máu đất thẫm vào thỏi son em
Lúa ói đòng thương hoa chóc tím

Có trái tim nào run như chiếc đuôi thạch sùng vừa đứt
Khi đột ngột giã từ thơ ngây
Đóa hoa sen giã từ màu ngọc, hồng lên nhân ngãi
Rồi bay xa, bay xa như dấu lặng buồn

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2012

Suối Thơ

                                                           "Xuân xanh ngày chớm phai tàn,
                                                             Hòang hôn trên suối mãi vàng vàng hoe"
                                                                   ( Bùi Giáng- Dòng suối giải oan )

Ánh lên một cọng cỏ ngời
Bờ xanh ruộng chữ rối bời ngã xiêu

Múa điên hát khúc phiêu diêu
Bài thơ lục bát khóc điều dở ương

Ai người lạc bến Tiền đường
Xuôi chân Thi sĩ cũng đường đường đột theo

Em còn chút vốn truông đèo
Hương ta mê muội phận bèo bọt, sa

Bây giờ về núi cùng hoa
Vui em tứ xứ xé tà áo trăng

Giải oan. Cát bụi. Giải oan
Tâm ma Thần mị cuộn tràn suối thơ.

RỪNG

Đêm tru tréo
Gió đồng không
Vọng
Bình yên
                   xanh
Giọng hát
                cô hồn
Hoa sim tím
                   trú
Ngày trắc ẩn
Mộ hoang tàn
Đỏ chạch
Hòang hôn

NGÁT KHÓI HƯƠNG THIÊNG









                                           Trung học bán công Trần Trung Tiên, 1956




Nắng hanh trong mắt tình quê dậy
Bướm gọi cành hoa trổ nụ hiền
Cất tiếng mồ côi ơn thủy tổ
Tràvinh ơi! Ngát khói hương thiêng.

Cửa Ba Động và những ngày bên giặc
Đường Ngã Ba cuống rún chưa lìa
Em có hỏi người dưng ngẩng mặt
Tình ơi sông biển ngạt son bia

Lệ tưởng niệm cho ngày hạnh ngộ
Thơ đời sau công đức đời xưa
Lúa Đầu Bờ vàng bông từ độ
Người xả thân bên cuộc hơn thua.

Ơi quê hương những ngày ly lọan
Còn nhớ về không em hỡi em
Dừa Đỏ kháng quân mừng chiến thắng
Cầu Ngang nước độc chẽn khăn đen.

Đây tháp cổ xanh từ thế kỷ
Hồn lâng bang đọng bốn phương buồn
Trên thương nhớ và trên vũ trụ
Là ánh sao trời lấp lóe buông

Cũng gọi Lò Ngò hồn Bố Chánh
Trần Trung Tiên ân đức thâm sâu
Nguyễn Viên Kiều An Trường vang dậy
Đền cổ son vàng nhớ bể dâu

Vũng Liêm men rượu hừng gươm giáo
Tiếng thét đầu hôm dưới rặng tre
Máu giặc đổ tình dân trẫy hội
Thanh bình trên vách lá lều tre

Áo vải lòng dân căm bóng giặc
Phù sa đồng ruộng gió nuông chiều
Cất cao giọng hát " Đòan quân tiến"
Nam nữ Tràvinh bước dập dìu.

Ba nén hương dâng mồ chí sĩ
Đền Long Đức hiện dáng hùng anh
Em xin trong tiếng tình thương đó
Chút ngậm ngùi bay biệt chiến tranh

Mẹ Việt Nam ngàn đời lộng sử
Đây là thơ- Là huyết tiền nhân
Đường êm xe chạy vù qua cửa
Xa tiếng ngựa về...Lối cũ dâng
               Bản thảo gốc, báo Tin Sáng 1972
Trẫy hội mùa xuân, Chim Việt văn đòan
T.K. VĩnhBình, Hòai Giang tuyển đăng
Tường Bá diễn ngâm, SPVLong 1974

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Hồng Lâu Mộng

Mãn chỉ hoang đường ngôn
Nhất bả tân toan lệ
Đô vân tác giả si
Thùy giải kì trung dị
    Tào Tuyết Cấn

Hồng Băng dịch
Nụ huyền hoăc giữa vườn xanh
Nở cây bất hạnh giữa gành lệ rơi
Gẫm rằng: Tác tạo một lời
Để trăm ý gửi cả đời vô chung

Một

Một là cái của không hai
Là cái cúc cài không dính vào ta
Hai đi từ một. Mù sa
Tòa thiên nhiên ấy cũng là như nhiên